Trạng thái hiện giờ của Lý Phong Kỷ đánh không lại ba chiêu của Độc Cô Thần.
“Cút” Lý Phong Kỷ bực bội quát.
Độc Cô Thần thu lại vài phần ý cười xấu xa trên mặt. Hắn ta đuối mấy tên đệ tử đang ngồi nghỉ xung quanh Lý Phong Kỷ, nhỏ giọng nói: "Kể cho ngươi nghe. chuyện này”
“Chuyện gì?” Thấy Độc Cô Thần ra vẻ thần bí, Lý Phong Kỷ nhíu mày.
“Lần nào thi tháng cũng sẽ có người phát tài Trước đây ta coi thường mấy thứ này. Nhưng mà lần này ta quyết định đi đặt cược. Theo ngươi thì ta nên cược ngươi thắng hay cược ngươi thua?" Độc Cô Thần mặt mày mang ý cười, nhỏ giọng hỏi.
Lý Phong Kỷ rất nghiêm túc mà suy nghĩ: "Đối thủ trận tiếp theo của ta là ai vậy?”
Độc Cô Thần nhìn lướt qua xung quanh, nói: “Mai Vũ”
“Là Mai Vũ của một trong tứ đại công tử?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Độc Cô Thần gật gật đầu.
“Cược ta thua đi!" Độc Cô Thần nhẹ nhàng nói.
Tứ đại công tử rất nổi tiếng trong Kiếm Tông, dù là bối cảnh thân thế hay là tu vi võ công đều không kém Độc Cô Thần. Kế cá người có tu vi thấp nhất cũng tương đương với Độc Cô Thần, có thể thấy được là dù Lý Phong Kỷ gặp ai cũng sẽ thua.
Có điều... Lý Phong Kỷ cảm thấy không sao cả.
Dù sao thì hắn cũng từng thua rất nhiều lăn Thắng thì tốt, thua cũng chẳng sao.
Ý cười trên mặt Độc Cô Thần càng thêm kỳ lạ Hắn ta nhìn Lý Phong Kỹ, im lặng một lát rồi nói: "Mấu chốt ở chỗ ta phải cược ngươi thua trong mấy chiêu khi mở ván cược”
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua Độc Cô Thần, nói “Tỷ lệ là bao nhiêu?"
“Số chiêu càng lớn, tỷ lệ càng lớn” Độc Cô Thần cười nói.
“Vậy ta có thể cược không?"
Độc Cô Thần rất là hứng thú mà nhìn Lý Phong Ký. rồi gật đầu.
“Ta cược năm vạn lượng bạc, cược ta có thể tiếp được ít nhất năm chiêu của Mai Vũ.
Lý Phong Kỷ móc ngân phiếu đưa cho Độc Cô Thần.
Độc Cô Thần nhìn chằm chằm Lý Phong Kỷ, rồi cầm ngân phiếu, quay người đi, nhỏ giọng nói: "Ta biết nên làm sao rồi."
Thấy Độc Cô Thần đi rồi, Lý Phong Kỷ cười cười, không hề lãng phí thời gian, tiếp tục tranh thủ khôi phục nội lực.
Thật sự rất khó, rất khó để tiếp được năm chiêu. của Mai Vũ.
Nhưng mà Lý Phong Kỷ không thể không buộc. chính mình, buộc chính mình vượt qua cực hạn,
Thời gian dần trôi qua, trong sự chờ mong của mọi người, Lý Phong Kỷ lại bước lên lôi đài.
Mai Vũ cả người đồ tím đi lên lôi đài, tay cầm một thanh kiếm dài mảnh, ngước mắt nhìn Lý Phong Kỷ.
“Nghe nói ngươi thẳng hai trận?” Mai Vũ hỏi.
Lý Phong Kỷ nói: “May mẫn mà thôi”
Mai Vũ gật đầu, mặt mày lộ vẻ khinh thường: “Ngươi tự hiểu là tốt”
Lý Phong Kỷ hơi mỉm cười.
Mai Vũ từ từ giơ thanh kiếm dài mảnh lên, chỉ về phía Lý Phong Kỷ: “Đừng quên, rác rưởi thì thế nào cũng là rác rưới, có giãy giụa cũng vô dụng thôi. Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì mới là thực lực thật sự."
Nghe vậy, Lý Phong Kỷ không hề tức giận, chỉ là ánh mắt cảng thêm sáng ngời.
Không giành không cãi, bình tĩnh đối mặt
Lý Phong Kỷ vung kiếm che ngang trước ngực: “Sốt ruột lắm hả?”
Ánh mắt Mai Vũ phát lạnh. Hẳn ta dời bước, một lưỡng kiếm khí xông thẳng lên.