Độc Tam Nương bụm miệng vết thương, sắc mặt trở nên tái nhợt
“Ngươi còn đang đợi cái gì... Ta chết rồi, ngươi cũng không dễ bàn giao nhiệm vụ!"
Độc Tam Nương lên tiếng, vẻ mặt mang theo chút điên cưỡng.
Quản gia vẫn luôn núp sau xe ngựa từ từ đứng lên, sống lưng vốn có chút gủ đần thẳng tắp, nói với vẻ chế giễu: "Ta cho rằng không căn ta phải ra tay, không ngờ Độc Tam Nương ngươi lại vô dụng như vậy, thế mà lại bị một tên nhãi ranh không tên tuổi của Kiếm Tông chặt đứt cánh tay... Đúng là vô dụng!”
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên vẻ giận dữ. Bà ta nhìn về phía quản gia, nói: “Tống Thiên Ba... ngươi đừng đắc ý, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ của Thập trường sử giao cho thì ngươi cũng sẽ không có. kết cục gì tốt”
Quản gia cười cười, nhìn lướt qua Vương Bình Bình, rồi dừng tầm mắt trên người Lý Phong Kỷ.
“Không cần ngươi lo lắng... đám người này đều là người chết, ngươi nên lo lắng cho mình thì tốt hơn, Thập trường sử chưa từng giữ lại đồ vô dụng”
Độc Tam Nương thay đổi sắc mặt, muốn nói lại nói không ra lời. Đối với một võ giả mà nói, mất đi cánh tay cầm đao là mất đi một nửa mạng sống. Đối với Thập trường sử luôn làm việc quyết đoán vô tình mà nói, mình chính là một đứa vô dụng không làm được. việc, kết cục...
Độc Tam Nương không dám suy nghĩ kết cục của. mình là gì
Quản gia từ từ đi tới, như là đi dạo trong sân. Ông ta nhìn lướt qua đám người đồ đen rồi đột nhiên ra tay, vài tiếng rắc vang lên, cả đám người đồ đen bị thương nặng đều chết hết.
Quản gia quay đầu nhìn về phía Độc Tam Nương: “Tất cả đều là trách nhiệm của ngươi”
Ông ta mỉm cười, đi tới trước người Chu viên ngoại, vươn cánh tay lạnh bằng vuốt ve đứa con trai đang được Chu viên ngoại ôm vào trong lòng ngực.
“Chu viên ngoại.. không biết là con trai quan trọng hay là kiếm phổ quan trọng?”
Quản gia lướt ngón tay qua mặt đứa nhỏ, dừng trên cổ họng thẳng bé.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Chu viên ngoại rất sợ hãi, cả người liên tục run rẩy, ôm con trai mình lùi ra sau.
“Suy nghĩ cho kỹ xem kiếm phổ ở đâu” Quản gia vẫn cứ mỉm cười, làm ra động tác suyt. Chu viên ngoại giật mình.
Quản gia từ từ bước đến bên cạnh Vương Bình Bình, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương xử nữ, vẻ mặt trở nên sung sướng: “Ta sẽ làm ngươi chết trong sung sướng”
Vương Bình Bình nhích người vung kiếm đâm ra.
Quản gia ung dung vươn hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm
Dù cho Vương Bình Bình có dùng hết sức lực thì cũng không thể rút kiếm lại được.
Răng rắc!
Có tiếng gãy vang lên, quản gia thế mà lại dùng hai ngón tay bẻ gãy trường kiếm.
Vèo!
Mũi kiếm bị bẻ gãy chợt lóe lên lao về phía Lý Phong Ký.
Hắn không hề nhích nhích, cứ vung trường kiếm lên, đánh bay mũi kiếm.
“Đúng là có tài.. Có điều, ta sẽ không thưởng thức ngươi giống như Triệu Khôn Hào, cũng sẽ không. vô dụng như Độc Tam Nương để ngươi có thể dễ dàng đánh được ta. Ngươi phải biết rắng chênh lệch giữa Võ Sư Cảnh và Hậu Thiên Cảnh là rất lớn. Vậy nên... ngươi đi chết đi!"
Quản gia gào lên một tiếng, cả người lao nhanh ra.
Bùm!
Một quyền đấm mạnh lên trường kiếm chặn ngang của Lý Phong Kỷ. Lý Phong Kỷ không nhịn được lùi ra sau.
Quản gia đuổi theo, liên tục đấm quyền.
Bùm!
Bùm!
Lực đạo nặng rề liên tục đánh tới.
Lý Phong Kỷ dù có liên tục vung kiếm trong tay thì cũng không thể phá giải hết mọi đòn tấn công.
Bùm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!