Chương 60: Phanh Phui, Hôn Lê Trong Mơ.
“Đã nói rồi, tôi là vì tiền. Bây giờ lương tâm áy náy, không muốn hại người nữa mới đứng ra! Hy vọng chuyện này có thể kết thúc tại đây!” Cố Nhược Hy không thể chịu đựng được những câu hỏi hóc búa như vậy nữa, vội quay người đi. Ngẫng đầu nhìn tầng trên cùng của bệnh viện, ánh đèn chỗ đó vẫn sáng rõ như vậy.
Người ở đó có lẽ đã ngủ rồi. Tô Nhã nói đúng, cô không nên hủy hoại vằng quang của anh. Cũng không nên để bắt kỳ người nào gánh vác hậu quả này.
Đám nhà báo thấy cô muốn đi thì hoàn toàn mắt khống chế, chen chúc muốn xông vào bệnh viện. Bảo vệ vội kéo tay ngăn đám nhà báo lại. Bọn họ ai hỏi người nấy, một vùng hỗn loạn như sóng biển cuộn đến, bịt lấy tai cô, không còn nghe rõ tiếng hét của bọn họ.
Cô chạy vào bệnh viện như bỏ chạy, trốn ở chỗ cầu thang không người.
Đèn cầu thang là dạng cảm ứng, sẽ không tắt đi, sẽ không khiến cô chìm vào màn đêm đáng sợ.
Nhìn lên mặt đá nền sáng bóng có thể nhìn rõ được bóng của cô. Mái tóc dài xõa xuống, che lấp khuôn mặt nhỏ trắng nhọt của cô. Vẻ mặt phờ phạc, tinh thần uễ oải. Nếu lúc này bị ai nhìn thấy thì nhất định sẽ tưởng cô là ma.
Ngửa đầu lên, thở dài một hơi. Nghĩ thông rồi, buông thả, ngược lại lại nhẽ nhõm hơn.
Nhìn đèn chân không trên đỉnh đầu, muốn tìm một nơi không người ngủ một giấc cho ngon, lại không muốn về nhà.
Gửi tin nhắn cho mẹ, nói với bà cô sắp thi cần học thêm rồi nhân lúc trời còn tối mà rời khỏi bệnh viện.
Cửa bệnh viện, đám ký giả đông đặc, có được tin tức đều đã rút lui về lại công ty mình làm việc. Bảo vệ thấy cô đi ra thì im lặng nhường đường cho cô. Cô cúi đầu không nhìn những ánh mắt xem thường hay mỉa mai của họ.
Bước nhanh, không biết đi đâu, ngơ ngác đi về con đường nhỏ không bóng người, phát hiện ra một nhà nghỉ rất nhỏ liền đi vào, đặt một căn phòng nhỏ khép kín không có cửa sổ.
Cố Nhược Hy trốn trong phòng những hai ngày, không ăn không uống, không ra ngoài.
Vẫn luôn bảo mình ngủ đi, điện thoại cũng tắt máy, tự gạt mình rằng thế này thì có thể trốn tránh được tất cả. Nhắm mắt lại, đèn cũng không mở, trong phòng tối đen, yên lặng như cả thế giới đều là lỗ đen, không âm thanh, không hơi thở, không có những cái miệng xôn xao kia…
Cuộn chặt mình lại trong chăn, đầu óc trống rỗng, không có suy nghĩ gì.
Thì ra sau khi làm hết tất cả, tâm tình lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức ngay cả suy nghĩ cũng không có.
Lục Nghệ Thần nói, thời gian sẽ khiến con người quên đi tất cả.
Cô tin mình cũng sẽ quên đi tất cả, từ từ vực dậy. Những minh tinh với scandal đó cuối cùng qua một hai năm không phải đều bình thường lại sao? Chỉ là phải đối mặt với những lời mắng mỏ nhục mạ mà thôi.
Cố gắng nhắm mắt lại, muốn ngủ đi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
“Nhất định có thể vượt qua.” Nắm chặt tay lại, kiên định nói với bản thân.
Cô đã nằm mơ, mơ thấy mình mặc váy công chúa trắng dài, ở trong một biển hoa nở rộ, nhìn thấy Lục Nghệ Thần mặc bộ vest đen, tuần mỹ như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Anh nắm tay Tô Nhã mặc bộ váy cưới trắng tinh, đi về phía mục sư, cùng đọc lời thề kết hôn, trao nhau nhẫn cưới…
Cô im lặng đứng phía sau họ, chúc phúc mà nhìn họ. Ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Kiều Mộc Phong, tay cầm bông hoa hồng màu hồng nhạt, thâm tình mà nhìn cô.
Cô cười, vẫy tay với anh: “Chúng ta vẫn là bạn, Mộc Phong.”
Kiều Mộc Phong từ từ đặt bông hoa trong tay xuống, trong đôi mắt ấm áp mang theo vẻ bi thương, nhưng vẫn cười dịu dàng, không nói, cũng không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô.
Đột nhiên Mộc Phong nói, cười kéo tay cô: “Được, chúng ta vẫn là bạn.”
Cố Nhược Hy cười vui vẻ, giống như tất cả chưa từng xảy ra, niềm vui thuần túy như vậy, nắm tay Mộc Phong chạy trong biển hoa rực rỡ…