Chương 2: Khiêu Khích Giới Hạn Của Người Đàn Ông.
Cố Nhược Hy ngoan ngoãn nằm đó, bất động.
Người đàn ông nhìn cô khá giống xác chết liền mất hứng: “Tôi không muốn miễn cưỡng.”
Anh đứng dậy rời đi.
Cố Nhược Hy vội ngồi dậy, ôm lấy cổ anh, đắn đo rồi hôn lên đôi môi mím chặt của anh.
“Cô gái, cô biết mình đang làm gì không?”
“Biết.”
“Cô đang khiêu khích giới hạn của một người đàn ông bình thường.” Lập tức người đàn ông đổi khách thành chủ, bá đạo phẫn nộ mà hôn sâu khiến một người mới như Cố Nhược Hy không chống cự nổi, trực tiếp mềm oặt ngã vào lòng anh.
…
Người đàn ông phát tiết xong liền đi vào phòng tắm.
Hồi lâu sau tiếng nước róc rách biến mất, anh đi ra.
Cố Nhược Hy vẫn duy trì tư thế lúc nãy, bất động giống như một con thú nhỏ bị thương, cuộn mình lại trong chăn, tự liếm vết thương.
“Cô ta trong chột dạ nhưng lại bảo cô tới bồi thường!” Người đàn ông thấp giọng nói: “Tôi sẽ không bạc đãi người cô ta bỏ tiền ra mời tới.”
Tô Nhã cũng tốn công sức, vậy mà lại tìm một xử nữ tới.
Ánh mắt nhìn Cố Nhược Hy của người đàn ông có thêm tia thương xót mà anh cũng không phát hiện ra.
Cố Nhược Hy không nói gì, giả vờ ngủ say, như vậy mới không cần trả lời anh.
Vang lên tiếng người đàn ông mặc quần áo. Phát hiện anh đi ra ngoài, Cố Nhược Hy vội tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.
“Đây là tín vật anh đưa cho tôi. Giờ trả lại cho anh.” Như vậy thì giữa hai người mới hoàn hoàn chấm dứt. Cố Nhược Hy ném dây chuyền ra, trong bóng tối, viên đá quý phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Người đàn ông bắt lấy, không nói gì, quay người rời đi.
Khoảnh khắc tiếng đóng cửa vang lên, Cố Nhược Hy xông vào nhà tắm như bay, dùng lực gột rửa bản thân, nhưng có gột rửa thế nào cũng không rửa sạch được dấu vết người đàn ông đó để lại.
Cô ngồi vào góc tường, bịt miệng, khóc rất lâu.
Liều mình nói với bản thân, nên vui vẻ, đã thành công hoàn thành nhiệm vụ. Cố gia đã vượt qua khó khăn, phí trị liệu của mẹ cũng đã có.
Nhưng nước mắt giống như sợi dây chuyền đứt dây, không làm sao ngăn lại được.
….
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khe rèm cửa rọi lên giường, đánh thức Cố Nhược Hy ngủ không ngon giấc.
Đầu đau quá, khắp người đau đến rời rạc.
Cố gắng lấy áo thun và quần bò mặc thường ngày từ trong túi ra. Bộ váy đen đuôi xòe đắt đỏ tối qua đã ném vào thùng rác.
Đứng trước gương, nhìn mình tóc dài xõa vai, áo thun vừa hay che được vết bầm người đàn ông để lại, trong gương lại là một sinh viên thuần khiết trong sáng.
Định rời đi thì đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ chi phiếu lặng lẽ nằm đó. Con số bên trên khiến Cố Nhược Hy kinh hãi đến á khẩu.
Đếm hai lần số không, mới xác nhận trên tờ giấy trước mặt là tờ chi phiếu 10 triệu.
Là người đàn ông đó để lại sao?
Cố Nhược Hy hoang mang nhìn xung quanh, cả căn phòng xa hoa chỉ có mấy đầu lọc thuốc trong gạc tàn trên bàn trà là nhắc nhở cô tối qua người đàn ông đó thật sự tồn tại.
Còn có cơn đau trên người.
Cố Nhược Hy đặt lại tờ chi phiếu lên bàn, tuyệt đối sẽ không lấy số tiền dùng thân thể để đổi lấy này, cho dù con số rất mê người.
Mở điện thoại ra, tiếng báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn khiến điện thoại cô muốn nổ tung. Lật giở nhật ký cuộc gọi, chỉ một đêm mà sao như cả thế giới đều tìm cô vậy?
Còn chưa đợi cô đọc tin nhắn thì Kiều Mộc Phong là người đầu tiên gọi tới. Cố Nhược Hy vội cười ngọt ngào mà bắt máy.
“A lô, là Mộc Phong à.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó truyền đến âm thanh dịu dàng như gió xuân của Kiều Mộc Phong.
“Nhược Hy, cậu cuối cùng cũng bắt máy rồi. Ở đâu? Còn chưa ăn sáng đúng không? Mình đi đón cậu.”
“Không cần đâu Mộc Phong, mình ăn sáng rồi.”
Kiều Mộc Phong lại dịu dàng nói: “Tối qua bác trai tìm cậu, gọi đến chỗ mình, không biết tìm cậu làm gì, hình như rất gấp. Tối qua mình có tới bệnh viện. Bác gái rất tốt, cậu đừng lo.”
“Cảm ơn cậu, Mộc Phong.” Cố Nhược Hy vẫn cười ngọt ngào.
“Buổi chiều có tiết học, mình sẽ giành chỗ giúp cậu. Cậu không cần tới vội. Bên bác gái còn cần cậu chăm sóc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!