Chương 18: Trêu Chọc, Tuyệt Không Cho Phép Chạy Trốn
Dưới ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của một nhóm người, Cố Nhược Hy cúi đầu bước nhanh ra khỏi lớp. Mọi người đều đồn đoán về mối quan hệ giữa Cố Nhược Hy và chàng trai trẻ đẹp trai đó. Có thể đến tận trường tìm Cố Nhược Hy, chắc chắn quan hệ không tầm thường. Người nào đó bên cạnh Lâm Hâm cười nói: “Nếu Cố Nhược Hy có bạn trai, cô có thể an tâm rồi đó.”
Tô Đình Đình cùng bạn bè rực rỡ cười đi ngang qua Lâm Hâm cố ý cao giọng: “Vì một người đàn ông, mà buồn vui thất thường, thật nực cười làm sao.”
Lâm Hâm tức giận đến mức nắm chặt áo, cũng không muốn cùng Tô Đình Đình khẩu chiến làm gì, mà cẩn thận nhìn Triệu Mặc ở cửa phòng học. Cảm thấy quen mắt quá, không biết đã thấy ở đâu. Âu phục phẳng phiu, vẻ mỉm cười một cách tôn trọng và thân thiện, rất công thức hóa đó.
Có lần cô ta nhớ rằng mẹ đã thầm mắng rằng: “Một con chó trung thành như vậy, không ai bì nồi.”
Đó là cách đây vài năm, mẹ đưa cô ta đến tập đoàn, lúc tự thân tới cửa mời chủ tịch tập đoàn Thần Quang tham gia tiệc tối của Lâm gia, nhưng bị một thanh niên mặc vest chặn đường, “boss của chúng tôi không bao giờ tham gia vào những dịp như vậy…”.
Mẹ ngượng nghịu cười rồi quay lại, nhỏ giọng chửi rủa.
Một thiên kinh danh tiếng bị chủ tịch tập đoàn chặn ngoài cửa đâu phải một hai lần. Anh giống như một vị hoàng đề luôn tiết chế, ngồi một mình trong cung điện nguy nga, không hề cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đặt chân vào lãnh địa của mình.
Mọi người sẽ thảo luận riêng tư vài câu, tự hỏi tại sao ngay cả chuyện đời tư của chủ tịch tập đoàn Thần Quang không có cái gì cả, ngoại trừ con gái lớn của tập đoàn Tô thị, Tô Nhã kia. Cái tên luôn chặn tất cả mỹ nhân ngoài cửa, mở miệng ra là “boss của tôi”, nhiều người sau lưng thường thầm mắng là công công, một tên cường chịu ngược.
Đột nhiên có người hét lên: “Người đàn ông đó hình như là…
trợ lý đặc biệt bên cạnh chủ tịch tập đoàn Thần Quang.”
“Thì ra cô cũng đã ăn bế môn canh(*) của anh áy rồi.” Có người trêu chọc.
(*) từ chối khách “Ăn bế môn canh của tập đoàn Thần Quang cũng không phải chuyện gì? Một thiên kim vừa đủ tuổi, ai lại không thử đến! Cô chưa đi qua chắc?”
Một đám quý cô trọn mắt, không ai lên tiếng.
“Lục thiếu là người thế nào, trợ lý đặc biệt sao lại đến tìm Cố Nhược Hy làm gì?” Lâm Hâm khit mũi, vội vàng đuổi ra khỏi phòng học, cố gắng kiểm tra xem mình có nhầm không.
Cố Nhược Hy đã sớm dắt Triệu Mặc đến một chỗ khuất: “Anh làm gì ở đây? Tôi đang ở trong lớp.”
“Boss tìm cô có chuyện, gọi điện thoại không được, tôi tới trường học.” Triệu Mặc vẫn lễ phép.
Sau đó Cố Nhược Hy mới nhớ là điện thoại di động của cô đã bị tắt. Không có thời gian để thắc mắc tại sao Lục Nghệ Thần lại có số điện thoại của mình, nghĩ rằng chiếc nhẫn kim cương vẫn còn trong tay Lục Nghệ Thần, liền nhanh chóng để Triệu Mặc dẫn đường, để không bị nhìn thấy lúc rời khỏi lớp.
Một chiếc Lamborghini màu xám đen đang đậu bên lề đường bên ngoài khuôn viên trường.
Cố Nhược Hy vội vàng nhìn quanh, không thấy người nào quen, liền vội vàng bước lên xe.
Không nghĩ tới Lục Nghệ thần sẽ ngồi ở phía sau, Cố Nhược Hy kém một chút liền đụng vào ngực anh, vội vàng đập lưng vào cửa xe đau điếng.
Lục Nghệ Thần nghiêng đầu nhìn Cố Nhược Hy, đôi lông mày đen của anh hơi nhíu lại. Người phụ nữ nhỏ bé này mỗi lần gặp mặt đều khiến anh chú ý hơn. Liều lĩnh, không hề kiên định chút nào, hay cô cố tình làm điều này chỉ để thu hút sự chú ý của anh?
Thấy anh có chút không vui, Cố Nhược Hy nhoẻn miệng cười gật đầu chào. Có cán trong tay, phải luôn nịnh nọt anh mới thành tâm. Nhưng Lục Nghệ Thần đã hiểu sai ý cô.
“Chột dạ?” Anh lạnh nhạt phun ra hai chữ.
“Chột dạ?” Đôi mi thanh tú của Cô Nhược Hy nhăn lại: “Tôi làm gì đắc tội với anh đâu?”
Giữa họ dường như không có chuyện “xin lỗi”.
“Ảnh chụp, là chuyện gì xảy ra?” Lục Nghệ Thần không muốn vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.
“Bức ảnh nào?” Cố Nhược Hy bối rối, phản ứng lại muộn màng, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Nghệ Thần: “Anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?
“Hình như lời này tôi nên hỏi cô mới đúng?”
“Haizz…” Cố Nhược Hy cảm thấy hôm nay thật sự rất kinh khủng, thực sự như là đội một chiếc nồi lớn như vậy.
“Cô rất biết tìm kiếm thời cơ.” Lục Nghệ Thần khó chịu nói, tâm tư của người con gái nhỏ này này còn lâu mới tỉnh khiết sáng suốt: “Mục đích quấn quít tôi là gì?”
“Tôi là tiên tri sao? Sớm biết anh sẽ nói tôi là bạn gái anh nên an bài người đi theo chụp ảnh à? Hoặc là, sớm lường được chuyện anh mời tôi ăn, nên tôi đã sắp xếp người đợi ở khu vực nhà hàng, chộp lấy cơ hội chụp ảnh truyền tin xấu ra ngoài!” Cố Nhược Hy giận dữ hét lên: “Tôi cũng không có nhiều tiền dư dả, lại đi thu xếp người ở khách sạn đắt tiền như vậy nằm chờ anh đâu.”
“Cô đã tiêu tiền triệu, cô giải thích như thế nào?” Lục Nghệ Thần trừng Cố Nhược Hy, muốn cô đưa ra một lời giải thích hợp lý. Trong thế giới của anh, không ai dám tính kế anh như thế này. Mặc dù ngày đó ở nơi công cộng, anh cũngchắc chắn rằng sẽ không có ai chụp ảnh, chuyện này cả thế giới biết.
Anh lợi dụng Cố Nhược Hi ngăn chặn Tô Nhã đồng thời cũng muốn chặn sự quấy rầy của thiên kim quý tộc kia.
Thật không nghĩ đến, anh cuối cùng bị bày ké.
Từ người phụ nữ nhỏ bé này, ném ra chiếc nhẫn kim cương giá trị rồi hùng hỗ đòi lấy, khiến anh phải nghỉ ngờ ý định ban đầu của cô.
Cố Nhược Hy chán nản, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Cho cô tiền nhưng lại so đo chuyện cô tiêu tiền, đàn ông gì mà tính toán chỉ li như vậy?
“Kẻ có tiền các anh, có phải thích điều tra lắm không?”
“Ngân hàng sẽ gửi tin nhắn để thông báo chỉ phí séc của tôi.”
Anh bình tĩnh nói.