Cô vừa nói câu này, sắc mặt Cao Trọng Đại bỗng thay đổi, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh ta biết Lâm Minh Châu sẽ rất hận mình, nhưng không ngờ cô lại muốn anh ta đi chết: "Minh Châu, cô..."
"Thế nào, không muốn sao?" Lâm Minh Châu khẽ ngước mắt lên, nhìn gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ của Cao Trọng Đại, trái tim càng đau đớn hơn, nhưng sự kiêu ngạo bẩm sinh nói cho cô biết, nhất định không được tỏ ra chút yếu đuối nào trước mặt họ, vậy nên cô sầm mặt lạnh lùng nói: "Đừng quên anh đã nói là muốn bù đắp cho tôi."
Lâm Ngọc Hà thấy Cao Trọng Đại ngậm miệng không nói gì thì có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu: "Chị, sao chị lại nhẫn tâm như vậy, anh Đại không yêu chị thì phải đi chết sao?"
"Vậy lúc anh ta muốn cứu cô, không để ý đến sự sống chết của tôi, giao tôi cho bọn bắt cóc thì không nhẫn tâm ư? Chẳng lẽ mạng của tôi không phải mạng?" Tim Lâm Minh Châu như bị dao cắt, khẽ hét lên.
"Minh Châu, con làm gì vậy, có gì thì nói rõ ràng, chẳng lẽ con cứ muốn một mất một còn rồi mới chịu bỏ qua sao?" Lâm Trung Quân hoàn toàn không chú ý đến bọn bắt cóc mà Lâm Minh Châu nói, trong lòng chỉ sợ đắc tội với nhà họ Cao, dù sao thì ông ta vẫn còn muốn dựa vào lễ đính hôn để mở rộng tập đoàn đá quý nhà họ Lâm.
Lâm Minh Châu nhìn Lâm Trung Quân, một lúc lâu sau mới cười khẽ, thì ra không chỉ người đàn ông cô yêu, mà cả bố ruột cũng không quan tâm đến sự sống chết của cô, vậy cô còn nói được gì nữa? "Vậy nên, con phải tha thứ cho hành động không biết xấu hổ của họ một cách vô điều kiện à?"
"Được rồi, con bé là em gái con, người một nhà đừng nói khó nghe như vậy, hơn nữa, Trọng Đại cũng đã nói sẽ bù đắp cho con rồi, con cũng không mất mát gì, muốn gì thì cứ nói đi." Lâm Trung Quân hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Minh Châu rồi nói.
"Đúng vậy, chị, chị đừng kích động như vậy có được không, chỉ cần chị đồng ý buông tay, anh Đại nhất định sẽ bù đắp cho chị thật tốt, chị muốn cái gì cũng được." Lâm Ngọc Hà hùa theo.
Giọng điệu này của họ là muốn dùng tiền giải quyết.
Đúng thế, trên đời này chuyện gì chẳng giải quyết được bằng tiền.
Lâm Minh Châu hiểu ý của Lâm Trung Quân, bây giờ đá quý nhà họ Lâm gặp khó khăn, cần nhà họ Cao rót vốn ngay lập tức, cho dù cô đưa ra yêu cầu gì, Cao Trọng Đại đều sẽ đồng ý không chút do dự, sau này đến lúc Lâm Ngọc Hà gả đi lại yêu cầu nhiều sính lễ một chút, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng trước giờ, không phải ai muốn cũng có thể mua được tình yêu của cô.
"Được, yêu cầu gì cũng đồng ý đúng không, vậy cho tôi ba trăm năm mươi tỷ, sau đó lên mạng tuyên bố công khai rằng Lâm Minh Châu tôi là người chủ động hủy bỏ hôn ước, là Lâm Minh Châu tôi đá Cao Trọng Đại, à... Rác tôi vứt đi rồi, ai muốn nhặt thì nhặt."
Một tên cặn bã cộng một con giáp thứ mười ba, nói họ là rác rưởi và nhặt rác vẫn là lợi cho họ đấy.
Cao Trọng Đại bị chửi, sắc mặt xấu hổ: "Minh Châu, đừng có dùng công phu sư tử ngoạm thế, hơn nữa nếu công khai chuyện này lên mạng sẽ rất ảnh hưởng đến nhà họ Cao chúng tôi, cô... Cô có thể đổi yêu cầu khác không?"
"Cao Trọng Đại, anh có phải là đàn ông không? Cái gì cũng không được, vậy thì đừng có mở miệng nói muốn bù đắp cho tôi, tôi thấy buồn nôn lắm." Bây giờ Lâm Minh Châu thật sự không nhịn được nữa rồi.
"Anh Đại... Vì con của chúng ta, anh đồng ý đi." Lâm Ngọc Hà nắm thật chặt cánh tay của Cao Trọng Đại, khẽ cầu xin, cô ta không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, cô ta muốn đạp Lâm Minh Châu dưới chân cả đời.
Cao Trọng Đại nhìn cái bụng bằng phẳng của Lâm Ngọc Hà, nghĩ đến kết tinh tình yêu của họ và cuộc sống hạnh phúc sau này, liền cưng chiều hôn lên trán cô ta: "Được, vì em và cục cưng, anh sẽ bỏ số tiền đó ra."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!