Lâm Minh Châu lo lắng đi tới cửa thang máy, lúc cô đang chuẩn bị đưa tay ấn nút thì bỗng nghe thấy hai y tá phía sau lưng nói chuyện: "Lan này, cậu biết Cao Trọng Đại không, hôm qua anh ta ôm một người phụ nữ suýt sinh non vào cấp cứu ở khoa phụ sản bệnh viện mình đó!"
"Cao Trọng Đại à... Đó không phải là cậu chủ của tập đoàn Cao thị sao, nghe nói đã đính hôn rồi mà, người ta đưa vợ chưa cưới của mình tới thì có gì mà lạ.”
"Nếu mình nói người đó là em gái của vợ chưa cưới của Cao Trọng Đại thì cậu có thấy bình thường nữa không?”
Nghe đến đó, cả người Lâm Minh Châu run lên, đúng là cô không thể ngờ được những gì mà mình vừa nghe thấy, cô xoay người lại, nắm lấy một y tá trong đó, cắn răng, hỏi lại: "Khoa phụ sản ở lầu mấy?”
Y tá nọ hoảng sợ: "Mười... Lầu mười, sao, cô muốn làm gì?"
Cô muốn làm gì à?
Cô muốn giết người!
Lâm Minh Châu nằm mơ cũng không ngờ Cao Trọng Đại lại phản bội sau lưng cô như thế, lại còn có con với người phụ nữ mà cô ghét nhất trên đời này.
Xin lỗi cái gì, bù đắp cái gì, mẹ nó thối lắm.
Lâm Minh Châu không chờ được thang máy mà lao thẳng lên cầu thang bộ đến khoa phụ sản ở tầng mười.
Còn chưa kịp tìm ra phòng bệnh của Lâm Ngọc Hà, cô đã nhìn thấy mẹ kế của mình là Tống Bảo Ngọc và bố của cô từ bên kia đi tới.
'Tống Bảo Ngọc cười tươi kéo tay Lâm Trung Quân, vừa đi vừa nói chuyện: “Trung Quân này, Ngọc Hà mang thai con của Trọng Đại rồi, lúc nào thì tổ chức đám cưới cho bọn nó?”
Lâm Trung Quân không vui được như Tống Bảo Ngọc, sắc mặt của ông sa sầm, nói: "Bà nói xem, nếu như Trọng Đại kết hôn với Ngọc Hà thì Minh Châu phải làm sao, bọn nó có hôn ước rồi mà!"
Tống Bảo Ngọc lại thấy chả sao cả: "Có hôn ước thì sao, không phải Cao Trọng Đại thích Ngọc Hà của chúng ta hơn sao. Hơn nữa, bọn nó đính hôn ba năm mà không chịu đám cưới, tình cảm cũng phai nhạt từ lâu, nói không chừng Minh Châu cũng không muốn gả mà ngại nói đấy thôi, giờ chuyện của Trọng Đại và Ngọc. Hà không phải thỏa mãn nó rồi sao, yên tâm đi, nó sẽ hiểu thôi."
"Tôi không hiểu!" Lâm Minh Châu lạnh lùng bước tới trước mặt họ, cô trào phúng nói: "Làm kẻ thứ ba mà cũng có thể di truyền à, bà và Lâm Ngọc Hà đúng là mẹ con ruột nhỉ?”
Cô đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Trung Quân và Tống Bảo Ngọc giật nảy cả mình, Tống Bảo Ngọc bị cô nói là kẻ thứ ba thì tỏ ra oan ức: "Trung Quân, anh xem Minh Châu kìa, nó nói gì vậy, em gả vào nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, khổ sở bao nhiêu, giúp anh lo liệu cho cái nhà này, hiếu thuận bố mẹ chồng, còn nó đấy, chưa bao giờ vui vẻ với em, không hề để ý đến người trưởng bối là em đây, em đau lòng quá."
"Lâm Minh Châu, xin lỗi mẹ con đi." Lâm Trung Quân nghiêm khắc ra lệnh cho Lâm Minh Châu.
"Mẹ con đã chết từ lâu rồi, bà ta là mẹ của Lâm Ngọc Hà chứ không phải mẹ con, hơn nữa con có nói gì sai đâu, tại sao lại phải xin lõi ba ta?" Lam Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông ta, không chịu khuất phục.
"Đồ hư hỏng, mày lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi phải không, không chịu nghe lời bố nữa à, rốt cuộc trong mắt mày có người làm bố này hay không?" Lâm Trung Quân rất không thích người khác ngỗ nghịch với ông.
Lâm Minh Châu đau lòng nhìn người bố mà mình kính yêu nhất dần trở nên xa lạ, cô lạnh giọng, khàn đặc đáp lời: "Trong mắt bố có người con gái là con không, một ngày một đêm con không về, giờ con mặc quần áo bệnh nhân xuất hiện trước mặt bố, bố không hỏi một tiếng con thế nào mà chỉ biết bảo vệ người phụ nữ này, bố còn muốn con nói sao đây?”
Mọi người trong hành lang cũng bị kinh động vì tiếng cãi vã ầm ï này, ngay cả người trong phòng bệnh cũng tò mò đi ra xem trò vui.
Một người trong đó chính là Cao Trọng Đại.