Lâm Minh Châu chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, chóp mũi tỉnh xảo cảm nhận được sự hít thở của người đàn ông, cô sợ hãi trợn mắt, đang định hét lên thì phát hiện Lê Quang Minh dùng lưõi đẩy cháo ấm vào miệng mình.
Yết hầu của Lâm Minh Châu vô thức hoạt động, nuốt miếng cháo đó xuống,
Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, vô cùng mập mờ.
Sau nụ hôn này, hơi thở của Lê Quang Minh nặng nề hơn, đầu lưõi linh hoạt cuốn sạch mật ngọt trong miệng Lâm Minh Châu.
Lâm Minh Châu kháng cự vô cùng mãnh liệt, muốn tránh khỏi vòng ôm của người đàn ông.
Nhưng cô đẩy ra mấy lần, anh đều không có phản ứng.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào nữa, Lâm Minh Châu quyết tâm, nhắm mắt lại hung hăng cắn vào đầu lưõi đang chạy. loạn trong miệng mình.
Có điều, tâm tư nho nhỏ này của cô đã sớm bị Lê Quang Minh phát hiện. Lúc đầu anh làm vậy chỉ là vì muốn cô ăn, không ngờ nụ hôn này giống như một cơn nghiện vậy, khiến anh không nõ buông ra.
Vậy nên lúc Lâm Minh Châu cắn, đôi môi mỏng của Lê Quang Minh liền rời khỏi môi cô, nhưng sợ cô làm bản thân bị thương nên lại vội đưa ngón tay đến
Trong nháy mắt, mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng
Lâm Minh Châu cũng cảm nhận được thứ mình cắn không phải đầu lưõi nên lập tức mở hai mắt ra, thả lỏng miệng. Lê Quang Minh không hề nhíu mày chút nào, như thể người vừa bị cắn không phải anh vậy.
Anh từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Minh Châu đang run rẩy trên giường
Cô cố gắng kéo chăn, hốc mắt ửng đỏ xuất hiện một giọt lệ. như một con mèo rừng nhỏ bị trêu chọc, không ngừng đề phòng anh.
Như thể anh chỉ cần lại gần một bước, cô thật sự sẽ giơ móng vuốt ra cào anh vậy.
Lê Quang Minh hơi nhếch môi, dùng giọng điệu cực kì dịu dàng cảnh cáo: "Nếu sau này em không không nghe lời ăn uống cho tốt, tôi cũng không ngại dùng cách này cho em ăn tiếp đâu."
Cái gì?
Vẫn dùng miệng bón cho cô ăn?
Mặt Lâm Minh Châu đỏ bừng, nhíu chặt mày: "Lê Quang Minh, anh coi tôi là cái gì, muốn làm gì thì làm sao, tôi cảnh cáo anh đừng có quá đáng."
Nếu không phải cô vẫn nhớ ơn cứu mạng của anh, cô đã sớm báo cảnh sát bắt tên biến thái này đi rồi, cần gì phải dây. dưa với anh đến tận bây giờ.
"Đương nhiên là muốn em trở thành người phụ nữ của tôi rồi, nếu không em nói xem tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?" Lê Quang Minh khẽ nhếch môi, nói như thể là chuyện đương nhiên.
Lòng Lâm Minh Châu hơi bối rối, lại có chút khẩn trương, vội vã phủ nhận: "Ai... Ai muốn làm người phụ nữ của anh chứ, tôi không đồng ý, anh đừng có nói linh tỉnh."
Ánh mắt đen nhánh của Lê Quang Minh mang theo ẩn ý nhìn vào hai mắt Lâm Minh Châu, sau đó bá đạo hung hăng nói: "Em có đồng ý hay không cũng không sao, chỉ cần tôi đồng ý thì em chính là người phụ nữ của Lê Quang Minh tôi, tôi vốn định cho em thêm chút thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, dù sao kết quả cuối cũng vẫn vậy."
Sao kết quả cuối cùng lại vẫn vậy được, đến quyền lựa chọn mà cô cũng không có sao?
Lâm Minh Châu không phục, đang định tranh luận thêm với anh thì phát hiện anh bưng bát cháo loãng đưa đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Tự em ăn, hay là để tôi cho em ăn?”
Lâm Minh Châu đón nhận ánh mắt nguy hiểm sâu thẳm của anh, tim rung lên, vội vã nhận lấy bát cháo: "Tự tôi ăn, tự tôi ăn được."
Cô không muốn dùng phương pháp kích thích lúc nãy để ăn với người đàn ông này đâu, trái tim cô không chịu nổi
Lê Quang Minh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì hài lòng gật đầu, cũng không ép buộc gì nữa.
Anh hơi cúi người, ấn một cái nút trên giường bệnh.
Phía dưới giường bệnh tự động chuyển lên một cái bàn, Lê Quang Minh tiện tay đặt mấy món điểm tâm tinh xảo khác lên đó
Lâm Minh Châu bưng bát cháo ấm áp thơm ngon, nhìn mấy. món điểm tâm gần ngay trước mặt, đây đủ cả sắc hương vị, thực sự rất mê người.
Cô không nhịn được nuốt nước miệng, nghĩ đã ăn cháo rồi thì ăn luôn mấy món này đi, nếu không thì lãng phí lắm.
Ai ngờ cô mới cầm đũa lên, Lê Quang Minh đã cản lại: "Những món này là của tôi, giờ em chỉ có thể ăn cháo thôi."
Lâm Minh Châu khó hiểu nhìn anh: "Anh không cho tôi ăn, anh còn ăn trước mặt tôi làm gì?”
Lê Quang Minh dùng đũa gắp một miếng tôm nõn lên, dùng giọng điệu vô cùng lôi cuốn nói: "Muốn ăn cũng được, cầu xin tôi đi."
Khóe mắt Lâm Minh Châu hơi giật giật.
Người đàn ông này cố ý, chắc chẳn là cố ý!
"Bỏ đi, tôi không ăn nữa." Lâm Minh Châu làm bộ không thèm nhìn, tiếp tục ăn cháo.
Lê Quang Minh giãn mày, mỉm cười: "Vậy được rồi, em ăn đi"
Tuy Lâm Minh Châu chỉ ăn một bát cháo loãng, nhưng mùi vị không tệ, mềm mại thơm mát, vô cùng tốt cho tiêu hóa, có thể làm ấm bụng, ăn xong liền cảm thấy cả người ấm áp.
Cho dù rời khỏi Lâm Minh Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ. bừng
n cơm, ánh mắt của Lê Quang Minh vẫn không hề
Vẻ mặt thỏa mãn của cô cực kì đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn âu yếm
Lâm Minh Châu ăn hết miếng cháo cuối cùng, để bát lên bàn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đen nhánh sâu xa của Lê Quang Minh lộ ra ánh sáng khó hiểu: "Anh nhìn tôi làm gi"
Lâm Minh Châu sợ mình ăn cháo không cẩn thận làm dính ra khóe miệng, như vậy thì sẽ xấu hổ chết mất.
Gô đang định tìm khăn giấy lau đi thì bị Lê Quang Minh cản lại: "Đừng nhúc nhích.”
Lâm Minh Châu trợn mắt, không hiểu lắm hỏi: "Sao vậy, miệng tôi dính đồ ăn à?'
"Đúng, miệng em dính đồ ăn rồi, để tôi lau giúp em." Khóe miệng Lê Quang Minh lộ ra vẻ tươi cười tà mị.
Lâm Minh Châu hơi buồn bực, anh tốt bụng như vậy sao?
Một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt, khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Lê Quang Minh đột nhiên đập vào mắt Lâm Minh Châu, con ngươi của cô vô thức phóng đại: "Anh... Làm gì thế?"
Lâm Minh Châu đang định lùi về sau để tránh thì đã bị tay anh giữ đầu kéo lại, tay kia khẽ nâng cái cằm tỉnh xảo lên, ánh mắt sâu như biển như muốn hút người ta vào.
Lâm Minh Châu như nghĩ tới chuyện gì đó, vội đưa tay che miệng mình lại
Đáng tiếc là động tác của cô vẫn không nhanh bằng Lê Quang Minh, trong nháy mắt, đôi môi của anh lại dán lên đôi môi mềm mại của cô.
Chỉ có điều lần này chỉ chạm nhẹ, anh sợ nếu mình cứ tiếp. tục sẽ thật sự không khống chế được, muốn cô ngay tại đây...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Minh Châu khó khăn lắm mới trở lại bình thường lại lập tức đỏ bừng.
Cô sợ hãi che môi, giọng nói hổn hển buồn bực phát ra: "Lê Quang Minh, anh có thôi đi không?”
"Đương nhiên là không." Lê Quang Minh thỏa mãn mấp máy đôi môi mỏng, thấp giọng nói: "Có điều, hôm nay cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Lâm Minh Châu tức giận lau miệng, nói với Lê Quang Minh: "Ai thèm còn nhiều thời gian với anh?"
Lê Quang Minh mỉm cười không nói gì, con mèo rừng nhỏ này không thoát được bàn tay của anh đâu, anh cũng không cần vội vã làm gì. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lê Quang Minh vang lên
Anh lấy điện thoại di động ra, thấy dãy số gọi đến từ Mỹ thì lập tức cúp máy.
Nhưng đối phương có vẻ rất kiên nhẫn gọi lại, Lê Quang Minh không nhịn được đập điện thoại xuống đất, khiến nó nát bét
Lâm Minh Châu còn đang tức giận vì hành động của Lê Quang Minh, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh lúc đập điện thoại vô cùng đáng sợ, nhiệt độ trong phòng cũng xuống thấp rất nhiều, cô rùng mình hắt xì hơi một cái
Lê Quang Minh xoay người, hơi thở lạnh lẽo đi về phía Lâm Minh Châu: "Em sợ tôi sao?”
Lâm Minh Châu chớp mắt, liếc nhìn chiếc di động nát bét trên đất, sau đó nhớ lại chuyện anh chỉ dùng một đấm đã hạ gục tên bắt cóc, rõ ràng sự tức giận của người đàn ông này không phải là thứ mà cô có thể thừa nhận.
"Không có." Lâm Minh Châu lập tức phủ nhận.
"Thật sao?" Dù sao Lê Quang Minh cũng không phải người
bình thường, chỉ một ánh mắt đơn giản đã khiến người ta sợ hãi.
Lâm Minh Châu khẽ gật đầu: "Thật, chỉ là vừa rồi anh đập. thoại khiến tôi giật mình thôi.” Ánh mắt sắc bén của Lê Quang Minh di chuyển trên gương
mặt của Lâm Minh Châu, sau đó sắc mặt tốt hơn nhiều, khàn giọng nói: "Lúc nãy em hắt xì hơi rồi, đừng bật điều hòa nữa, mở cửa sổ ra hít thở không khí đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!