Lâm Minh Châu cảnh giác lùi hẳn về phía sau, hoàn toàn không để ý phía sau lưng mình là giường bệnh, thế là trọng tâm không vững, cô cứ thế ngã ngửa lên trên.
Hai chân thon dài mạnh mẽ của Lê Quang Minh theo sát tới, thấy Lâm Minh Châu ngã như vậy, đôi môi mỏng khiêu gợi vô thức cong lên: "Không ngờ ngoài miệng cô Lâm thì mắng tôi lưu manh, nhưng cơ thể thì đúng là thành thực... Tư thế này tôi không thích lắm đâu, em có thể đổi sang cái khác không
*Đổi em gái anh!” Lâm Minh Châu đỏ bừng nâng đầu gối về phía Lê Quang Minh
Anh hơi nghiêng người tránh khỏi công kích của cô dễ như trở bàn tay, thậm chí còn đánh giá đề nghị đổi em gái của cô "Đổi em gái tôi thì không được, tôi không thích con bé."
Trong nháy mắt đó, Lâm Minh Châu không biết phải nói gì, là anh ta không hiểu hay cố tình giả ngu, nói chung là vô cùng lúng túng.
"Tôi không quan tâm anh thích ai, nhưng tôi không thích anh, mong anh cách xa tôi một chút?" Lâm Minh Châu lạnh mặt, cô không muốn cho Lê Quang Minh bất cứ hy vọng nào, cũng không muốn khiến mình thêm ảo tưởng.
Lê Quang Minh hơi híp mắt như thể đang phán đoán cô nói thật hay đùa
Qua một lúc lâu, Lâm Minh Châu còn tưởng Lê Quang Minh sẽ biết khó mà lui hoặc tức giận bỏ đi, ai ngờ đand what iều mà cô chờ được lại là câu từ chối trầm thấp của người đàn ông kia: "Không được.”
Lâm Minh Châu cảm giác cuộc đời này khó quá, chuyện cô và Cao Trọng Đại còn đang rất lằng nhằng, giờ lại xuất hiện một người đàn ông ngông cuồng ngang ngược giống như Lê Quang Minh, dù cô có từ chối thế nào cũng vô dụng.
Lâm Minh Châu cố gắng bình tĩnh lại, sau đó cô thành khẩn nói: "Anh Lê à, anh giỏi giang như vậy, muốn kiểu đàn bà gì mà không có được đây, tại sao cứ nhất định là tôi, tôi không xứng với anh đâu."
Nghe vậy, Lê Quang Minh nhếch môi lên thành một nụ cười gian xảo, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô chăm chú: "Nhưng tôi chỉ thích em thôi."
Bỗng nhiên Lâm Minh Châu có cảm giác như đang đánh vào bông, dù cô có nói gì, làm gì đi chăng nữa, Lê Quang Minh cũng ra vẻ em không làm khó được tôi đâu.
Cô thực sự không biết nên làm gì
"Rốt cuộc anh thích điểm nào của tôi vậy, tôi đổi có được. không?” Lâm Minh Châu bất đắc dĩ nói.
Lê Quang Minh hơi nhíu mày lại, đôi mắt lóe lên những tia sáng nóng bỏng: "Tôi thích em từ chối tôi đấy."
Câu trả lời của anh chặn hết tất cả đường lùi của Lâm Minh Châu, cô sửa cũng không được mà không sửa lại không xong, tự mình đẩy mình vào ngõ cụt.
Lê Quang Minh thấy vẻ xoắn xuýt của cô vừa bất đắc dĩ lại đáng yêu, anh cưng chiều nói: "Được rồi, đừng đoán mò nữa, ăn cơm nào.”
Không biết là cô tức giận hay thẹn thùng, nhưng nét ửng đỏ trên mặt mãi không tan, cô bĩu môi căng mọng, từ chối: "Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi không ăn.”
"Không ăn thật à?” Lê Quang Minh mở hộp cơm ra, cả căn phòng thoang thoảng một mùi thơm mê người.
Mà bụng của Lâm Minh Châu cũng không hề thua kém, nó phát ra mấy tiếng rột rột, khiến cô lúng túng không để đâu cho. hết, chỉ hận không tìm được cái lỗ mà chui vào.
Khóe môi người kia cong lên, cười khẽ, mặc dù tiếng cười không hề lớn, nhưng giữa phòng bệnh yên tĩnh lại càng khiến cho Lâm Minh Châu nghe thấy nó rõ ràng.
Cô im lặng kéo chăn che lên người, giả vờ không hề nghe. thấy gì.
Nhưng mà Lê Quang Minh không chịu bỏ qua cho cô đơn giản vậy, dù sao bây giờ cô vẫn còn rất yếu, cả một ngày trời không ăn gì, cho dù cô có không muốn anh cũng phải đút nó vào miệng cô.
Nhìn Lâm Minh Châu co người thành một đống nhỏ trên giường bệnh, Lê Quang Minh bật cười chiều chuộng.
Anh bưng bát cháo trằng đi qua, nhẹ nhàng kéo chăn của cô ra: "Lâm Minh Châu, ra nào, ăn cháo đi."
Lâm Minh Châu đang vô cùng bực bội, nào có dễ thỏa hiệp như vậy, dù cô chết đói cũng không thể ăn cháo của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!