"Đúng rồi cô Lâm." Trần Phúc vừa để đồ ăn xuống vừa lịch sự đáp lời.
Lâm Minh Châu không thể không hoảng hốt, cô cũng biết thân phận của người đàn ông đó không bình thường, nhưng không ngờ lại là tổng giám đốc công ty.
Có thể gọi là tổng giám đốc thì quy mô công ty nhất định cũng không nhỏ.
Nhưng cô không muốn có dính líu gì với một nhân vật lớn như vậy: "Thư ký Trần, cảm ơn anh vừa rồi đã giúp tôi, còn chỗ thức ăn này anh hãy mang về đi, tôi không thấy đói."
Trần Phúc vừa mới để hộp đồ ăn cuối cùng xuống thì nghe Lâm Minh Châu từ chối, cậu ta tỏ rõ vẻ khó xử: "Cô Lâm, đây là đồ mà tổng giám đốc cố ý dặn tôi mang tới, nếu cô không ăn thì tôi không biết phải trả lời tổng giám đốc thế nào."
Có câu bắt người tay ngắn, cần người miệng mềm
Nói cho cùng cô cũng không quen Lê Quang Minh, hai bên chỉ bèo nước gặp nhau, anh có thể cứu cô ra khỏi tay bọn bắt cóc đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Cô vô cùng cảm kích, nhưng không có nghĩa là anh có thể. muốn làm gì thì làm.
Đặc biệt là chuyện tuyên bố cô là vợ chưa cưới của mình.
Cái này giống như đang quấy r:
Mặc dù Lâm Minh Châu rất đói nhưng cô vẫn kiên quyết trả lời: "Thư ký Trần, tôi xin nhận tấm lòng của anh ta, nhưng đồ ăn thì tôi không nhận được, nếu khiến anh khó xử thì đợi đến khi nào tôi gặp được anh ta tôi sẽ cố gắng giải thích lại."
Trần Phúc nghe thấy cô nói vậy thì không thể ép nữa
Cậu ta bất đắc dĩ cho đồ vào trong túi
Sau khi làm xong, Trân Phúc cũng không vội rời đi mà lại lấy một vật ở trong túi áo, nói với cô: "Cô Lâm, tổng giám đốc còn bảo tôi đưa cái này cho cô."
Lâm Minh Châu đưa mắt nhìn thử, đây là kiểu điện thoại di động mới nhất trên thị trường: "Cho tôi à?"
"Vâng, bởi vì lúc tìm thấy điện thoại của cô thì nó đã võ không thể dùng được nữa, cho nên mới đổi cho cô một cái khác, nhưng mà cô yên tâm, sim điện thoại vẫn là số cũ mà cô dùng, có thể tiếp tục sử dụng được." Trần Phúc giải thích rõ.
Nếu không phải nghe cậu ta nói thế, Lâm Minh Châu cũng quên mất chuyện điện thoại của mình, nhưng mà nếu giờ không có điện thoại thì đúng là không tiện, cho nên cô không từ chối nữa: "Ừm, được, giúp tôi cảm ơn tổng giám đốc của anh, nhân tiện anh chuyển lời giúp tôi, tiền mua điện thoại đợi tôi xuất viện sẽ trả lại cho anh ta cùng với tiền viện phí."
Trần Phúc vừa định nói không cần nhưng lại sợ cô trả lại điện thoại cho mình nên đành phải đáp lời: "Được ạ, tôi sẽ chuyển lời giúp cô, chào cô Lâm."
“Cảm ơn, tạm biệt." Lâm Minh Châu đứng dậy lịch sự tiễn người ra khỏi phòng
Trân Phúc chưa đi được mấy bước, cậu ta cúi đầu nhìn túi xách trong tay, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Không hoàn thành nhiệm vụ, không biết phải trả lời tổng giám đốc thế nào?
Sau khi Trần Phúc rời đi, không được bao lâu sau, Lâm Minh Châu cầm điện thoại đặt một suất ăn ngoài
Mặc dù không bằng bữa cơm cao cấp mà Lê Quang Minh cho người ta đưa tới nhưng ít nhất cũng thoải mái mà ăn.
Gần mười phút trôi qua, Lâm Minh Châu nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là người giao cơm tới.
Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, xuất hiện trước mắt cô lại là người mà cô không ngờ tới: "Sao lại là anh?”
”Không phải tôi thì em muốn là ai?" Lê Quang Minh có vẻ không vui bước lên phía trước, dựa vào cô gần hơn.
Lâm Minh Châu bất giác lùi về sau một bước, cô khẽ nhíu mày: "Tôi nghĩ mình đã nói rõ ràng với anh rồi, chuyện giữa chúng ta không thể được, mong anh đừng tới quấy rầy tôi vậy nữa."
Ánh mắt của Lê Quang Minh trầm hẳn, bóng người to lớn như bao phủ lấy cô, giọng nói cũng lạnh lùng đáng sợ: "Cô Lâm đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy à?"
"Không phải... nói chuyện thì nói, anh đừng đứng gần tôi như thế." Lâm Minh Châu cảnh giác nhìn anh, chỉ lo anh ta lại làm ra chuyện gì đó khác người.
”Em là vợ chưa cưới mà tôi chọn, tôi không đứng gần em thì đứng gần ai đây?" Lê Quang Minh nói như lẽ dĩ nhiên, còn không quên đưa tay sửa lại phần tóc rối nơi gò má của cô, vén nó lại sau tai
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!