Nghe vậy, Lâm Ngọc Hà không thể nào tin nổi, cô ta căn đôi môi mọng đỏ, vừa bất lực vừa đáng thương tựa vào lòng Cao. Trọng Đại, cô ta nói: "Anh Đại... anh biết trong lòng em chỉ mong chị có thể tha thứ, nhưng nếu quỳ xuống... Em sợ đứa bé trong bụng không chịu nổi..."
Cao Trọng Đại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu ngoan của Lâm Ngọc Hà trong lòng mình như có phần thất vọng.
Đôi mắt xinh đẹp và vô tội đong đây nước mắt, nhưng cô ấy vẫn vờ như kiên cường mỉm cười nhìn anh ta, làm cho anh ta lại càng đau lòng hơn: "Ngọc Hà, xin lỗi, là anh khiến em phải chịu tủi thân rồi..."
Lâm Minh Châu nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người kia cứ thế âu yếm trước mặt mình, giọng nói của cô càng thêm phần lạnh lùng xa cách: "Hay cho tình chàng ý thiếp, diễn đủ chưa, diễn xong rồi thì quỳ đi..."
"Lâm Minh Châu, cô đủ chưa hả, tôi đã đồng ý bù đắp cho. cô rồi, sao cô còn hùng hổ dọa người như vậy!" Sắc mặt Cao Trọng Đại âm trầm, anh ta thất vọng mắng một câu, ánh mắt nhìn cô càng khó mà diễn tả.
Tống Bảo Ngọc thấy con gái bảo bối của mình bị oan ức thì vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Trung Quân, tủi thân nói: "Trung Quân à, anh xem Minh Châu đi, Ngọc Hà có làm chuyện gì hại trời hại đất đâu mà lại bắt nó phải quỳ xuống, Minh Châu yêu cầu như vậy đúng là bắt nạt người ta quát”
Đương nhiên Lâm Trung Quân cũng không muốn vợ mình và con gái yêu phải tủi nhục như vậy, sắc mặt của ông ta dần tối lại: "Đủ rồi đó Minh Châu, con bám lấy như vậy có ý nghĩa gì không, Ngọc Hà và Trọng Đại đến với nhau một cách tự nhiên,yêu thương nhau thật lòng, con tác thành cho bọn nó thì có gì không tốt?"
Bảo cô tác thành cho họ?
Vậy thì ai sẽ tác thành cho cô!
Từ khi mẹ con Tống Bảo Ngọc bước vào nhà họ Lâm, Lâm Minh Châu hoàn toàn bị bỏ quên, gần như trở thành một người thừa, nếu không phải còn có cổ phần của công ty đá quý nhà họ
Lâm mà mẹ cô, Hà Diệu Linh để lại, nói không chừng cô đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, tự lực cánh sinh rồi.
Qua nhiều năm như vậy, cô đã tác thành cho Lâm Ngọc Hà đó quá nhiều rồi!
Quần áo cô thích, đồ ăn, hay những thứ cô vẫn hay thích dùng, ngay cả người mà cô thương cô cũng phải dâng lên toàn bộ, có phải trong mắt họ, chỉ cần Lâm Ngọc Hà kia thích, Lâm Minh Châu cô không xứng có được nó hay không?
Nghĩ đến chuyện trước kia, ánh mắt lạnh như băng của cô lóe lên vẻ không hài lòng, cô châm chọc nhìn bố ruột của mình: "Bố à, dù bố có bất công thì cũng nên có giới hạn thôi, Lâm Ngọc Hà có thai với người kia trước khi lập gia đình, cho dù con có tác thành cho họ thì bố nghĩ người khác sẽ thấy sao, em gái cướp người đàn ông của chị, đây là cái gì, là loạn luân!"
Nghe cô nói vậy, tất cả mọi người đều sững lại, sắc mặt của Lâm Ngọc Hà càng thêm tái nhợt, suýt nữa thì ngất đi.
Hai năm qua, cô ta vất vả cố gắng ở trong giới giải trí mới kiếm được chút tiếng tăm, là lúc sắp có tương lai rộng mở, không thể nào để bất cứ bê bối nào xảy ra, nếu không mọi sự cố. gắng của cô ta đều trở thành uổng phí.
"Chị ơi... sao chị có thể nói em và anh Đại như vậy, bọn em yêu nhau thật lòng, không giống như chị nói, sao chị cứ nhất định phải ép em như vậy?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Ngọc Hà ngập tràn vẻ oan ức, cô ta vừa nói vừa đau lòng lao vào lòng Cao Trọng Đại như thể vừa mới chịu đựng một kích thích cực lớn.
Lâm Trung Quân thấy cô ta như vậy thì giận đến tái xanh mặt mày: "Minh Châu, sao con cứ không hiểu chuyện như vậy nhỉ, con là chị thì nên nhường em, nhanh xin lỗi em đi, nói con đồng ý tha thứ cho nó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!