Bọn họ đã ước định là sẽ cùng nhau bước vào nội viện, cùng nhau ngự kiếm thanh minh, cùng nhau siêu phàm nhập thánh. Những ký ức kia, những ước định kia…
Lăng Hà chưa hề nghĩ tới, năm người tâm đầu ý hợp, tình thâm nghĩa trọng như thế, lại có một ngày bất hoà, sinh tử đối chiến.
Sao lại có thế như thế?
Y nghĩ.
Y nghĩ mãi mà không rõ, nhưng y vần ôm thi thể lạnh băng Phương Bằng cử, đi đến trước cửa Phương phủ.
“Làm gì vậy?” Người gác cống ngăn lại hỏi.
Phủ đệ của Phương trạch rất cao, cao của cao cao tại thượng.
“Ồ.” Lăng Hà ôm thi thể Phương Bằng cử, hơi cúi đầu biếu thị chào hỏi: “Phương Bằng cử qua đời, ta mang thi thể gã trở về cho quý phủ an táng.”
Nếu không ai thu lại, thi thể liền sẽ bị quan phủ kéo đến *Loạn Táng Cương thống nhất xử lý. Đó là nơi Tả Đạo Yêu Nhân thích đến xem nhất, chết rồi cũng rất khó an yên.
*Loạn Táng Cương: bãi tha ma
Nhưng Lãng Hà cho rằng lời này không cần phải nói, y không phải là người thích được biểu công, cũng không coi đây là công lao gì.
Người gác cổng biến sắc, đóng chặt cửa lớn. Thanh âm từ phía sau cửa truyền đến: ”Ngươi mang đi đi! Lão gia nói không cho phép gã vào cửa!”
“Tiểu ca.” Lăng Hà thành khấn nói: “Thỉnh cầu báo lại một tiếng cùng chủ nhân nhà ngươi, dù nói thế nào Bằng cử cũng là huyết mạch Phương gia. Có lẽ bọn họ chỉ nóng giận nhất thời, sẽ không mặc kệ khồng lo.”
Người gác cổng hơi chần chờ: “Ta đi hỏi một chút vậy… Ngươi đừng thừa cơ xông vào đấy!”
“Xin tiểu ca yên tâm.”
Lăng Hà ôm thi thể Phương Bằng cử, bình tĩnh đứng trước cửa Phương phủ, lắng nghe bước chân xa xôi vội vàng kia.
Y cúi đầu nhìn xuống thi thể đã sớm lạnh băng của Phương Bằng cử, nói: “Bằng cử, ngươi xem bản thân đã làm chuyện ngu xuấn gì? Chết rồi cũng chẳng có ai quan tâm, thần ghét quỷ hờn.”
Qua một đoạn thời gian rất dài, thanh âm người gác cổng mới lần nữa vang lên ồ sau cửa.
“Lão gia nói.” Người gác cổng hắng giọng một chút, thuật lại giọng nói của Phương trạch: “Chết thì đã chết rồi, còn lôi trở về làm cái gì?”
Lăng Hà sửng sốt một chút, mới lúng ta lúng túng nói: “Phương gia là một gia tộc có tiếng tăm, cũng nên cho Bằng cử chút thế diện.”
“Lão gia nói, ông ấy đã rõ ràng nguyên nhân cái chết của Phương Bằng cử. Loại người bất nhân bất
nghĩa này không phải là người của Phương gia!”
“Nhưng gã chính là người Phương gia.” Lăng Hà nói.
“Ngươi đi đi!” Người gác cổng từ trong khe cửa ném ra một nắm tiền: “Lại dây dưa chúng ta liền báo quan!”
Những đồng tiền kia rơi đầy đất phát ra những tiếng leng keng, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nếu dùng cho an táng đơn giản một cỗ thi thể cũng có chút dư. Tiền dư ra, chính là tiền boa.
Đây chính là thái độ của Phương gia.
Lăng Hà trầm mặc.
Y không dỊnh nói thêm gì nữa.
Y rất nghèo, từ nhỏ đã nghèo. Rất thiếu tiền, áo ngoài hoàn hảo duy nhất của y đang quấn trên thi thế Phương Bằng cử, áo trong đã vá rất nhiều miếng vá. Đứng trước cửa tráng lệ rộng lớn của Phương phủ, giống một kẻ thân thích vừa bị ăn canh bế môn.
Y ôm thi thế Phương Bằng cử, quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, không nhìn những đồng tiền kia một chút nào.
Đây chính là thái độ của Lăng Hà.
Từ sau khi tắm máu, chạy khỏi Vọng Nguyệt Lâu cho đến bây giờ, Khương Vọng chưa từng được ngủ một giấc hoàn chỉnh, cho nên một giấc này hắn ngủ rất lâu.
Hắn mơ thấy rất nhiều thứ. Hắn mơ thấy mình
đại sát tứ phương trên đài luận kiếm, mơ thấy tu vi mình tăng tiến cực nhanh, thuận gió phá mây hắn mơ thấy trời cao vạn trượng, năm đạo ánh sáng lấp lánh lao nhanh tuyệt đỉnh, năm đạo…
Hắn tỉnh.
Lặng lẽ ngồi dậy, tựa ở đầu giường, không phân rõ cái cảm giác đột nhiên tới kia là khiếp sợ hay là đau thương.
Hắn lắc lắc đầu, dân bình phục tâm trạng.
Lúc này sắc trời ngoài cửa sổ đã vào đêm, mà trong túc xá vần chỉ có mình hắn.
Khương Vọng nhíu mày.
Đồ Dã Hổ uống rượu uống tầm mấy ngày mấy đêm là chuyện rất bình thường, nhưng trước giờ Lăng Hà vốn là người biết tuân thủ quy tắc, không thể nào đêm lại không về nghỉ ngơi.
Ký túc xá ngoại môn Phong Lâm Đạo viện là mấy hàng nhà trệt liên tiếp, hắn khoác áo đi ra ngoài, cửa phòng ký túc xá doi diện đóng chặt, hai bên trái phải sát vách dều rất yên lặng, khi đi qua hành lang có chút âm lãnh kỳ lạ.
Khương Vọng thuận miệng gọi lại một người đi qua: “Vị sư đệ này, có nhìn thấy Lăng Hà sư huynh không?”
“Lăng Hà? Không thấy.” Người nọ dùng thanh âm cực kỳ khô khan trả lời. Vừa trả lời, vừa lắc đầu.
Ầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!