Vương Kiệt!
Nghe được cái tên này, trong lòng Tả Tu đột nhiên bộc phát một sự hận thù ngập trời.
Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức buông Nhan Xa ra, đằng đằng sát khí xoay người rời đi.
"Tả Tu, để tôi đi với cậu!"
Nhan Xạ nghe được tin tức trong điện thoại, cô ấy cũng vội vàng mặc quần áo vào, đi theo Tả Tu xuống lầu.
Ngô Lăng Vi dường như vẫn luôn chờ đợi ở dưới phòng khách, khi thấy Tả Tu đi xuống lầu, cô ấy đưa hộp gấm trong tay mình cho anh và nói:
"Cảm ơn anh đã giúp tôi chỉnh sửa và hoàn thiện La Hán Quyền, tôi vẫn còn một viên nhân sâm ba trăm năm tuổi ở đây, vốn dĩ đây là dược liệu tắm mà tôi đã chuẩn bị để khai thông kinh mạch, bây giờ tôi cũng không cần nó nữa, tôi muốn tặng nó cho anh, có thể nó sẽ hữu dụng với anh."
"Đối với tôi nó có tác dụng rất lớn! Chị Tiểu Vy, hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp, tạm biệt!"
Tả Tu thản nhiên nhận lấy hộp gấm, anh cảm thấy vui mừng khôn xiết nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của mẹ cho nên anh vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.
Nhan Xa đã lái xe ra ngoài, Tả Tu nhảy lên xe và nhanh chóng đi đến nhà cũ.
Có hơn mười người đàn ông to cao mặc vest đen đứng ở bên ngoài ngôi nhà cũ, trong nhà có hai người, một người là Vương Tuyên Kim, người còn lại là Vương Kiệt.
Lúc này, Vương Tuyên Kim được bọc trong một chiếc áo khoác rất dày, anh ta run rẩy vì lạnh, khuôn mặt phủ đầy sương giá, không ngừng gào thét thảm thiết, tiều tụy và đau đớn đến tột cùng.
"Mẹ kiếp, là mày! Chắc chắn mày đã đầu độc tao!" Nhìn thấy Tả Tu, Vương Tuyên Kim hung ác gầm lên, hai mắt đỏ như máu, anh ta hận không thể xé xác Tả Tu ra thành từng mảnh.
"Không tệ! Ác giả ác báo, tao muốn mày giống như rơi vào hầm băng, sống không bằng chết, tim phổi vỡ nát, cuối cùng chết trong đau đớn."
Tả Tu thản nhiên nói.
Anh bước nhanh vào nhà cũ và thấy mẹ mình bị nhốt trong phòng ngủ, khuôn mặt run rẩy vì sợ hãi.
Tả Tu lập tức lao vào, nắm lấy tay mẹ mình và an ủi:
"Mẹ, không sao đâu, con có thể xử lý được, mẹ cứ ở trong phòng, đừng đi ra ngoài."
"Tiểu Tu, hôm đó nhà họ Vương đã giết người, bây giờ chúng ta không thể dây vào họ được đâu, con tuyệt đối không được bốc đồng, chuyện báo thù sau này hãng tính tiếp."
Bàn tay khô héo già nua của mẹ Tân Đông Tuyết giữ chặt Tả Tu.
Trong đôi mắt già nua chứa đầy tình yêu thương và sự lo lắng của người mẹ.
"Mẹ, con trai mẹ bây giờ là một người rất có bản lĩnh, mẹ cứ tuyệt đối tin tưởng ở con, thù này, từ hôm nay trở đi con nhất định sẽ trả lại!"
Tả Tu dùng sức nắm chặt tay hai tay của mẹ mình, sau đó anh đóng cửa lại và bước ra ngoài.
Anh không muốn mẹ mình nhìn thấy những cảnh đẫm máu.
"Thằng nhóc này, dám đánh lén con tao, lá gan của mày cũng không nhỏ đấy!"
Lúc này, Vương Kiệt đang nhìn chằm chằm vào Tả Tu, ông †a ngồi trên ghế, trên tay ông ta cầm một thanh đao lớn bằng vàng, lúc này khi ông ta mở miệng nói chuyện, có thể thấy được khí thế rất độc đoán.
Đôi mắt lạnh lùng của ông ta nhìn chằm chằm vào Tả Tu, trong mắt rõ ràng hiện lên sát khí.