Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đã từng có một lần tới đây, Mặc Chiêu tự nhiên thấy quen thuộc hơn hẳn, nàng không muốn phí thời gian đánh nhau với ma thú, chủ động thả ra uy áp. Đường Nhân nói, ngưu tất nằm rải rác trong ma thú sâm lâm, có một lần lão đến đây, đã từng nhìn thấy không ít, khi đó không cần thiết, nên mới không lấy về.

Mặc Chiêu dựa theo những mô tả kĩ càng về ngưu tất, còn có bức họa trong y thư truyền thừa của Đường Nhân, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Nàng không muốn bỏ sót, nên bước đi rất chậm, tập trung tất cả các giác quan, từng chỗ từng chỗ đều nhìn ngắm kĩ lưỡng.

Ma thú sâm lâm rộng lớn bạt ngàn, các loại dược thảo lại nhiều không đếm xuể, việc Mặc Chiêu tìm kiếm một loại dược thảo mà không rõ vị trí giống như đang mò kim đáy biển. Nàng chỉ có một mình, nên hành động càng khó khăn hơn.

Mặc Chiêu lặn lội trong ma thú sâm lâm tròn trịa bảy ngày, mỗi ngày đều đi từ sáng tới tối mịt, nghỉ ngơi đôi chút, sau đó lại đi. Chính nàng cũng không rõ mình đã đi về đến đâu, nên cách một đoạn đều để lại một kí hiệu đánh dấu. Cũng may trong người nàng hồn lực dồi dào, thi thoảng sẽ cảm thấy đói bụng, nhưng vẫn còn cố gắng chịu được.

Nếu như cứ tiếp tục tìm kiếm vô định như thế này, thật sự không phải cách hay.

Nói không nản lòng là giả, cứ thế này mãi, không biết bao giờ mới có thể tìm thấy nữa. Chưa kể tới việc Sở Ngân và Sở Diêm hai người ở lại học viện sẽ sốt ruột tới mức nào. Có lúc Mặc Chiêu còn định, trở về tìm thêm người rồi tiếp tục tìm kiếm, nghĩ sao lại thôi.

Thế rồi, tìm tìm kiếm kiếm, lại qua thêm một ngày.

Mặc Chiêu thở dài, chán nản ngồi bệt xuống, tựa lưng vào một cây cổ thụ to. Nơi này thật rộng lớn quá thể, đi mãi đi mãi, vậy mà lúc nàng nhảy lên một cành cây cao nhìn xuống, tựa như chỉ mới đi được một phần nhỏ. Nàng không kìm được lại thở dài một lần nữa. Nhan Tịch à Nhan Tịch, huynh sau này nhất định phải phục vụ bản cô nương cho thật tốt đó.

Mặc Chiêu nhìn sắc trời dần về chiều đã chuyển thành xám nhạt, phủi qua vạt áo rồi đứng dậy đi tiếp. Nàng phải đi một vòng nữa trước khi trời tối hẳn.

Đúng lúc đó, có một con sói con từ nơi đâu chạy tới, vụt qua trước mặt Mặc Chiêu. Sói con với bộ lông trắng muốt, người nhỏ cực kì, từ trên người nó còn không cảm nhận được sức mạnh dao động, có thể là mới sinh không lâu. Mặc Chiêu bản chất vẫn là nữ hài tử, đối với những thứ nhỏ con đáng yêu thì không cưỡng lại nổi, lòng hiếu kì nổi lên, tò mò nhấc chân đuổi theo con sói kia.

Thấy Mặc Chiêu đuổi theo, sói con càng sợ, chạy càng nhanh hơn. Uy áp từ người nàng tỏa ra khiến cho nó hoảng loạn, Mặc Chiêu sực nhớ, vội vàng thu lại uy áp.

Chạy được một quãng, một ma thú đột nhiên nhảy ra chắn đường. Ma thú kia là một con gấu đen, dựa theo pháp lực từ trên người nó cảm nhận được, có thể là ma thú cấp bốn hay cấp năm gì đó. Mục tiêu của nó là sói con trước mặt, sói con đang chạy bạt mạng bị mình gấu khổng lồ chắn lối, cái đầu nhỏ trái ngó phải, luống cuống không biết làm thế nào.

Nó còn quá nhỏ, từ trên người sói còn không cảm nhận được sự dao động của pháp lực. Trước khi vuốt gấu chuẩn bị đè xuống đem nó dẫm chết, Mặc Chiêu hoảng hồn chạy đến, ôm con sói nhỏ vào lòng, nhanh nhẹn nhảy sang một bên.

Nhìn thấy nó an toàn ở trong lòng mình run run, Mặc Chiêu mới thở phào, một lần nữa thả ra uy áp.

Con gấu kia cảm nhận được luồng uy áp khổng lồ, vội vã cụp đuôi chạy biến đi. Mặc Chiêu vuốt vuốt cục bông nhỏ trong lòng, nhỏ giọng dỗ:"Không sao rồi."

Trên môi nàng lúc này là nụ cười dịu dàng, sói con còn yếu nhưng rất có linh tính, ngoan ngoãn ngồi im, không tiếp tục giãy dụa. Mặc Chiêu sờ bộ lông mềm của nó, càng nhìn càng yêu, khẽ trách:"Ngươi nhỏ như vậy mà cũng dám tùy tiện chạy nhảy ở nơi này." Nếu không phải nàng kịp thời cứu mạng, không phải là chết tươi dưới vuốt gấu rồi sao.

Thấy cặp mắt sói ngơ ngác nhìn mình, Mặc Chiêu cười khẽ, đem nó vào lòng cưng nựng một hồi.

Đáng yêu chết mất.

Mà khoan...

Mặc Chiêu quay phắt đầu, tầm mắt đảo qua thứ gì đó rồi lập tức dừng lại. Nàng kích động bế con soi nhỏ chạy qua, phát hiện một bãi cỏ dàn đầy ngay cạnh một gốc cây lớn. Cây cỏ với lá dài, hoa nhỏ mọc thành chùm dọc, không phải là ngưu tất nàng đang tìm hay sao?

Mặc Chiêu ngắt một chiếc lá bỏ vào miệng nếm thử, chua chua đắng đắng, nàng vui vẻ cười rộ lên.

Đúng thật rồi này!

Nàng tìm lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được.

Mặc Chiêu giương cao cục bông trong lòng mình, nâng cao vài lần, lại dùng má cọ vào gương mặt nho nhỏ của nó:"Bảo bối, mày thật là bùa may mắn mà."

"Bảo bối, từ giờ tỷ tỷ gọi ngươi là A Bảo, có được không?"

A Bảo không biết Mặc Chiêu đang nói gì, cái đầu nhỏ ngơ ngác nghiêng sang, Mặc Chiêu thiếu điều lại ôm nó vào lòng nựng thêm một hồi nữa.

"Tiểu Bảo Bảo, chúng ta về thôi."

...

Mặc Chiêu không muốn đả động đến người khác, nhân lúc đêm tối, bí mật trở về học viện, lẩn qua đám đệ tử đi lại ngoài sân, thành công trở về phòng. Vừa mới bước vào đã cảm nhận được có hai người đang từ xa đến gần, Mặc Chiêu thuận thế nhảy lên xà nhà trên cao, thu lại hơi thở.

Cánh cửa tiếp đó được mở ra, hai bóng dáng quen thuộc theo đó lọt vào tầm mắt.

"Ngươi định thế nào."

"Còn thế nào nữa, chỉ cần trộm bốn lệnh bài mới có khả năng mở được lối đi, nhưng chúng ta không biết lệnh ngữ, khả năng cũng không cao."

"Liệu có thể yêu cầu bốn lão già kia đi theo không?"

"Chưa chắc. A Chiêu ở trong đó hơn nửa năm rồi, mấy tên khác còn dám đồn là muội ấy đã chết nữa chứ. Nhưng mà cứ thế này, ta lo lắm. Biết là muội ấy phúc lớn mạng lớn, ta vẫn không an tâm."

"Biết thế lúc ấy có chết ta cũng không chịu tách ra, giờ thì hay rồi, một chút tin tức cũng không có. Không được, ta sốt ruột lắm. Chúng ta cứ trộm trước rồi tính."

Mặc Chiêu nằm trên xà nhà, từng chữ đều nghe rõ, loáng thoáng hiểu được hai người bên dưới đang bàn luận chuyện gì. Còn không phải là nghĩ cách mở ra bí môn, vào trong đó tìm kiếm nàng hay sao.

Lại còn muốn ăn trộm lệnh bài nữa chứ.

Hai cái tên này.

"Đi ăn trộm rồi, nếu bị phát hiện thì phải làm sao."

Nghe thấy có tiếng nói, hai người Sở Ngân đồng loạt giật nảy.

Rốt cuộc là cao nhân nơi nào, có thể ẩn nấp ở nơi này mà ngay cả họ cũng không phát hiện được.

Sở Diêm theo phản xạ ném ra một mồi lửa, Mặc Chiêu cười khẽ vung tay hóa giải, thuận thế từ bên trên nhảy xuống, nhào vào lòng người nào đó, giang tay ôm chặt cứng.

Sở Diêm ngơ ngác nhìn xuống:"A Chiêu?"

Mặc Chiêu không đáp. Sở Diêm sốt sắng nắm hai bả vai nàng kéo ra, gọi vội:"A Chiêu."

Lúc này Mặc Chiêu mới buông lỏng tay, cười trêu:"Đúng là tiểu nhân. Đại nhân có gì sai bảo."

Nàng quay về phía Sở Ngân đang đứng im như một pho tượng, mặt y nghệt ra, hiếm khi có cơ hội được nhìn thấy con người cao quý thanh lãnh nhường ấy để lộ một biểu cảm ngây ngốc. Nụ cười trên môi càng tươi hơn, Mặc Chiêu giang hai tay, nghịch ngợm nháy nháy mắt:"Này, huynh muốn ôm không?"

Còn chưa nói dứt câu, Mặc Chiêu đã bị một lực lớn kéo vào trong lòng, nàng thuận thế va mạnh vào lồng ngực Sở Ngân, đau đến mức hai cánh mũi ê ẩm.

"Đúng là muội."

"Chiêu, đúng là muội rồi."

Mặc Chiêu thu lại nụ cười, dịu dàng đáp:"Là muội. Ngân tử, muội về rồi đây."

Sở Ngân ôm nàng thật chặt, thỏa mãn hít một hơi sâu. Hương thơm quen thuộc đua nhau ùa đến, lấp đầy nơi trái tim trống trải, cuối cùng tảng đá đã đè nặng bao lâu mới có thể hoàn toàn buông xuống.

Là muội.

Ngân tử, muội về rồi.

Thật tốt.

Sở Diêm nắm bàn tay nho nhỏ của Mặc Chiêu, quan sát nàng từ trên xuống dưới. Ngoài việc y phục có vài vết bẩn, khí sắc nàng không tệ, thực lực so với khi trước lại tăng cao lên nhiều. Mặc Chiêu vươn tay sờ gương mặt Sở Diêm, ngũ quan thường thường không nổi bật, chỉ có đôi mắt sáng là đong đầy tình cảm. Nàng nhíu mày trách:"Huynh gầy."

"Muội còn nói. Là vì ai đây chứ". Sở Diêm véo má nàng, vô lại cười:"Nhưng yên tâm, vẫn còn tuấn tú lắm."

Mặc Chiêu bật cười, vươn ngón trỏ ấn vào trán y:"Cái đồ tự kỉ nhà huynh."

Mặc Chiêu định đem mấy chuyện xảy ra ở bí môn kể lại một lượt, không ngờ Sở Ngân vươn tay ngăn lại, mở miệng nói:"Việc này không vội, muội trước tắm rửa thay y phục, ăn gì đi đã."

Nói xong lại quay sang Sở Diêm, rất tự nhiên phân phó:"Ngươi đi lấy cho muội ấy chút nước nóng đi. Ta đi tìm Võng Dao, bảo nàng ta làm ít điểm tâm."

Sở Diêm nghe vậy gật đầu, nhanh chân chạy ra ngoài. Mặc Chiêu nhìn hai người tự động phân chia đâu ra đấy, dở khóc dở cười:"Từ khi nào mà hai người hòa hợp thế...."

Mặc Chiêu chưa kịp nói hết câu, Sở Ngân đã kéo nàng lại, đẩy mạnh về phía tường. Lưng Mặc Chiêu áp sát vào cánh cửa, không hiểu sao cảm thấy động tác của Sở Ngân hơi khác với thường ngày, có vài phần vội vã.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, Sở Ngân cũng vừa vặn cúi xuống. Y nhìn nàng chăm chú:"Trên má muội có vết gì này."

Vừa nói vừa dùng ngón tay đặt trên má nàng miết nhẹ, chậm rãi lau đi. Ánh nhìn này của y sao mà khác lạ, hai má Mặc Chiêu hơi ửng đỏ, quay mặt sang nơi khác, không để ý ánh mắt người trước mặt dần tối lại.

Không khí phảng phất mùi vị ái muội, Mặc Chiêu hơi cuống, đến giọng nói cũng run lên:"Lau... đã lau sạch chưa...."

"Còn chưa đâu."

Sở Ngân đáp khẽ, đầu càng ngày càng cúi thấp.

Mặc Chiêu rũ mi, cảm giác mềm mại từ trên môi đột ngột truyền đến, nàng run người mở to mắt, chỉ thấy hai hàng mi dài của người trước mặt ngay gần kề. Bốn cánh môi chạm nhau, Sở Ngân vốn chỉ định hôn nhẹ, chính là chạm vào mới biết, như thế này tuyệt đối không đủ. Hơi thở y ngày một gấp gáp. Y một tay đỡ eo Mặc Chiêu, một tay nâng gáy nàng kéo nàng lại gần, khiến nụ hôn thêm sâu.

Đôi môi mềm bị y mút mát đến đau, nụ hôn của Sở Ngân không giống như vẻ ngoài y lạnh nhạt, vừa triền miên, vừa nóng bỏng dọa người, hôn đến mức Mặc Chiêu chỉ có thể bị động ngẩng cổ, trúc trắc hùa theo.

Cho đến khi Mặc Chiêu không thở nổi nữa, Sở Ngân mới buông ra.

Y xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của người trong lòng, lại đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, khi ấy mới thỏa mãn:"Thế này là được rồi."

Y đẩy cửa bước ra, để lại Mặc Chiêu xụi lơ thở hổn hển, hai mắt sóng sánh ánh nước.

Một lúc sau mới đặt ngón tay lên môi mình, cảm giác ấm áp mềm mại như vẫn còn chưa đi. Nàng đỏ mặt, khẽ lẩm bẩm:"Đồ hồ ly gian xảo."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!