Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Khi Võng Dực tỉnh dậy, đã thấy y nằm trên giường lớn, rèm giường trước mặt màu trắng thuần, dưới lưng được lót nệm mềm mại. Vết thương bên vai vẫn nhói đau âm ỉ, có thứ gì đó đang đặt trên trán y, mềm mềm mát lạnh, dễ chịu vô cùng.

"Ngươi tỉnh rồi."

Võng Dực nâng lên mí mắt nặng trĩu, bên tai vọng đến giọng nói quen thuộc. Lớp sương mờ trước mắt dần tản đi, khuôn mặt tuấn mĩ pha chút lo lắng của Mặc Chiêu cũng ngày một hiện rõ. Mà thứ mát lạnh đặt trên trán y kia, chính là bàn tay thon dài của Mặc Chiêu, kèm theo một tiếng như thở dài:"May mà không phát sốt"

Nếu không phải cả người đều mệt mỏi, hẳn là Võng Dực sẽ kinh ngạc đến mức nhoài người bật dậy. Y ngẩn ngơ một hồi, nhìn Mặc Chiêu đăm đăm, lại ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới giật mình, khàn giọng gọi một tiếng:"Chủ tử."

Bấy giờ y mới nhận ra, căn phòng này vốn chẳng phải phòng y, mà chiếc giường mà y đang nằm lên hiển nhiên cũng là giường của người trước mặt. Đôi mắt mở thật to chứng tỏ Võng Dực đang ngạc nhiên đến mức nào, Mặc Chiêu coi như không nhìn thấy, chỉ hỏi:"Có muốn uống chút nước không?"

"Chủ tử...."

Mặc Chiêu nhìn Võng Dực, chẳng nói gì. Vậy mà một ánh mắt phức tạp ấy cũng đủ làm mấy lời Võng Dực định nói tắc kẹt nơi cuống họng. Cuối cùng đành phải gật nhẹ đầu:"Làm phiền người...."

Y còn chưa dứt lời, Mặc Chiêu đã đứng dậy, đi về phía bàn, từ tốn rót một chén nước. Võng Dực quay đầu nhìn sang, lúc này quan sát thật kĩ mới phát hiện, bờ vai Mặc Chiêu rất gầy, lưng không rộng, sống lưng thẳng tắp, thậm chí so với y thoạt nhìn còn gầy hơn. Chỉ có y biết, tấm lưng gầy guộc và cả bờ vai kia nữa, đã từng đem tới cho y cảm giác an toàn đến mức nào.

"A Dực à...."

Đang mải thất thần nhìn ngắm, nghe tiếng gọi, Võng Dực bất giác đáp bừa một tiếng. Đáp rồi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên Mặc Chiêu gọi y là A Dực. Bà bà thường nói, ngày xưa phụ thân đặt cho y một chữ Dực, Dực trong Dực Nhật, đặt cho tỷ tỷ một chữ Dao, là mong ngày ngày cả hai tỷ đệ y có thể chung sống vui vẻ, tiêu dao khoái hoạt.

Chỉ có điều, giọng nói của phụ thân khi ấy, y đã chẳng còn nhớ rõ nữa.

Càng không biết, khi phụ thân gọi y hai tiếng A Dực, liệu có mềm mại dễ nghe như chủ tử lúc này không?

".... A Dực"

"Thật xin lỗi."

Xin lỗi?

Vậy ra, hai từ mà y nghe được trước khi ngất đi không phải là nằm mộng.

Mặc Chiêu không quay người lại, Võng Dực không tài nào nhìn thấy biểu cảm trên mặt y khi nói ra câu đó, nhưng từ giọng điệu mà suy đoán, hẳn khuôn mặt người cũng đang vắng một nét cười. Võng Dực đầu tiên há to miệng, sau đó khỏi phải nói cả kinh đến mức nào, theo bản năng ngồi bật dậy. Vết thương bên vai đau nhói khiến y bất giác kêu lên một tiếng, Mặc Chiêu nghe thấy quay người, lập tức nhíu mày chạy đến, không vui hô khẽ:"Sao lại ngồi dậy."

"Mau nằm xuống."

"Chủ tử". Võng Dực cắn môi, chống hai tay xuống hai bên, mệt mỏi tựa người ra sau. Vì mất máu, đôi môi vốn nhạt màu giờ trở nên tái nhợt, cặp mắt màu tím vì thế mà càng thêm nổi bật trên làn da trắng đến gần như trong suốt.

Mặc Chiêu vừa ngồi xuống bên cạnh giường, Võng Dực đã tóm lấy tay áo màu trắng thuần của y. Từ khi gặp mặt đến giờ, Võng Dực luôn cảm thấy, chủ tử mặc bạch y là thích hợp nhất, tinh khiết sạch sẽ, giống hệt dung mạo như thần tiên của người. Nụ cười thản nhiên luôn luôn thường trực, cặp mắt đen tinh tường sáng rõ lấp lánh thực chất đối với hết thảy đều đạm mạc, y đã từng cho rằng, chẳng có nhiều thứ có thể khiến chủ tử của y bận lòng. Vậy mà giờ khắc này, chủ tử ngồi bên cạnh y, giữa mi tâm nhăn chặt, đôi mắt tuyệt đẹp kia tràn ngập phiền muộn. Nếu như là vì y, vậy thì, dù là phiền chán hay lo lắng, hay là bất kể một điều gì khác, y chẳng còn muốn quan tâm nữa.

"Chủ tử, người đã từng nói, Võng Dực ta sống là người của người, chết là người của người. Những lời ấy hiện tại vẫn còn đúng chứ?"

Hàng mi dài cong như cánh bướm của Mặc Chiêu run lên khe khẽ, tầm mắt di chuyển rồi dán chặt vào nụ cười nhẹ treo trên môi Võng Dực.

Nàng mím môi, gật đầu.

Võng Dực ngay lập tức nói:"Nếu đã vậy, mạng của thuộc hạ là của người. Người là chủ tử, sao có thể nói..... vốn dĩ một xin lỗi này phải là thuộc hạ nói mới đúng."

Mặc Chiêu hơi ngẩn ra, sau đó cười nhẹ, lắc đầu:"A Dực, đệ không hiểu."

"Phụ thân của ta từng nói, biết sai biết sửa mới là phải đạo. Đã dùng thì phải tin, không tin thì đừng dùng, đạo lý sử dụng người này, ta cũng hiểu rõ. Ngày hôm nay, ta lại phạm tội nghi kị, vết thương này của đệ, nói đi nói lại cũng là do ta. Ta vốn... ta vốn không muốn làm đệ bị thương, chỉ là có lẽ, ta đã chọn sai cách."

"Không biết đệ có tin không...."

"Ta tin. Ta tin mà!". Võng Dực vội vã gật mạnh đầu, lại cảm thấy y phản ứng quá mức mãnh liệt, hai gò má vì ngại ngùng mà ửng đỏ.

Tiểu tử này cũng thật hay đỏ mặt. Trong lòng Mặc Chiêu cảm thán, không nhịn được vươn tay nhéo một bên má mềm mại của Võng Dực, không hiểu sao lại nghĩ, tiểu tử này nên mập lên một chút nữa mới tốt.

Vì lần tiếp xúc này, mặt Võng Dực ngày càng đỏ hơn, Mặc Chiêu rốt cuộc cười thành tiếng, mở miệng trêu ghẹo:"Đệ ấy, có những khi thì dũng cảm, có những khi lại ngại ngùng như tiểu cô nương vậy."

Võng Dực vừa định nói, Mặc Chiêu đã ngăn lại, đứng dậy vỗ nhẹ vào đầu y:"Đi nghỉ sớm đi."

Nghe vậy, Võng Dực chân tay luống cuống, vội muốn nhảy xuống giường:"Chủ tử, để thuộc hạ về phòng."

Vết thương của y còn mới, sao Mặc Chiêu có thể đồng ý cho y chạy loạn. Mặc Chiêu vươn tay ngăn lại, lắc đầu, nói dứt khoát:"Đệ đang bị thương, về phòng chung không tiện. Cứ ở lại đây đi. Ngân Tử và A Diêm ở chung một phòng, ta ở phòng còn lại. Đến khi vết thương lành rồi tính tiếp."

"Nhưng như thế sao được. Chủ tử, như thế sao được". Võng Dực sốt ruột lên tiếng. Y hiện tại chỉ là một thuộc hạ thấp hèn, sao có thể để Sở Ngân và Sở Diêm vì y mà chen chúc chung một phòng chứ.

"Không nhưng gì nữa. Đây là lệnh."

Mặc Chiêu nghiêm mặt, tỏ ý không cho phép thương lượng. Võng Dực không muốn làm nàng phật ý, một phần lại không muốn làm phiền hai người Sở Ngân, Sở Diêm, nhăn chặt mày, thật sự luống cuống không biết phải làm sao mới phải.

"Đừng nghĩ nhiều. Đi nghỉ sớm đi". Mặc Chiêu thở dài, vỗ nhẹ vào đầu y lần nữa, dặn dò xong xuôi liền ra ngoài, không cho Võng Dực thời gian đổi ý. Cửa vừa đóng lại, Mặc Chiêu quay người, hướng mắt về một phía, lập tức phát hiện một người đang đứng ngay gần đó, ẩn mình trong màn đêm dày đặc, có vẻ như đã chờ đợi rất lâu.

Mặc Chiêu từ từ đi tới. Đến khi hai người rất gần nhau, người kia mới nhận ra Mặc Chiêu, kinh ngạc giật nảy mình, bật thốt lên:"Chủ tử!"

"A Dực ngủ rồi. Lại tới xem đệ ấy sao?"

Võng Dao nhìn Mặc Chiêu, lại nhìn về căn phòng vẫn còn sáng đèn cách đó không xa, chậm rãi lắc đầu.

Mặc Chiêu nhìn xuống cây đàn Võng Dao đang ôm trong lòng, nói tiếp:"Vậy là... muốn giải thích với ta?"

Võng Dao hơi do dự, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc Chiêu ngẩng đầu nhìn nền trời tối om. Màn đêm phủ kín mọi nơi, chỉ còn một mảnh trăng mờ cô độc treo lơ lửng một góc.

"Vào lúc này sao?". Mặc Chiêu hỏi.

"Dạ?". Võng Dao giờ mới nhận ra giờ đã là buổi đêm, Mặc Chiêu đã bận rộn cả ngày trời, nên được đi nghỉ ngơi mới phải, vậy mà lại bị nàng làm phiền. Nghĩ như vậy, Võng Dao ấp úng nói:"Là thuộc hạ sơ sót, chuyện này để ngày mai.... không phải, nếu như người muốn nghe bây giờ.... cũng không phải... chủ tử, là thuộc hạ sơ sót... thuộc hạ...."

"A!"

Võng Dao còn chưa dứt lời đã bị Mặc Chiêu bất ngờ ôm ngang eo, nhún người bay thẳng lên. Nàng chỉ kịp hoảng sợ kêu một tiếng thật lớn, bên tai gió vù vù thổi, khi định thần lại đã thấy bản thân đứng trên một mái nhà cao. Mặc Chiêu buông tay, chậm rãi kéo vạt áo rồi ngồi xuống, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, mở miệng bảo:"Ngồi đi."

Còn chưa hoàn hồn, Võng Dao nghe không lọt tai, ôm đàn đứng yên tại chỗ, giữa mái nhà tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống thế này, dưới chân vẫn hơi run. Mặc Chiêu không sốt ruột thúc giục nàng, chỉ tự mình ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng lạc lõng giữa bầu trời đêm trước mặt.

Một lúc sau, Võng Dao mới chầm chậm ngồi xuống, thật cẩn thận dịch sát vào bên trong. Nàng không giỏi suy đoán tâm tư người khác, bầu không khí yên tĩnh này nhất thời khiến nàng cảm thấy có đôi chút bối rối, trong một khắc không biết phải nói gì cho phải.

Đúng lúc nghe thấy Mặc Chiêu nói:"Có thể đàn một khúc không?"

Võng Dao ngạc nhiên quay sang, một nửa gương mặt của Mặc Chiêu dưới màn đêm vô tận đột nhiên trở nên xa lạ và mơ hồ. Gió thổi bay vài sợi tóc đen dài, kéo nhẹ ra sau rồi dịu dàng buông xuống, một góc cằm nghiêng như được tạc khắc dưới ánh sáng nhàn nhạt. Võng Dao mấp máy môi, cuối cùng chậm rãi đặt chiếc đàn lên đùi, ngón tay gẩy nhẹ. Một khúc đàn như mây trôi nước chảy, trầm lắng da diết, đến mức chỉ sợ rằng giữa một đêm thanh vắng, ngắm trăng sáng nghe đàn, thiếu ly rượu say, chỉ càng khiến lòng người sầu muộn.

Mặc Chiêu nhắm mắt lắng nghe, cảm thấy tiếng đàn ấy như đang kéo lòng mình trôi đi lơ lửng, buột miệng:"Sao lại đàn một khúc nhạc buồn thế này..."

Động tác của Võng Dao hơi chậm lại, dây đàn đang rung lên bị nàng đè xuống, cho đến khi dừng hẳn.. Võng Dao nói khẽ:"Trước kia, người dạy thuộc hạ đàn thường nói với thuộc hạ, khi tâm trạng không tốt, một khúc nhạc vui nghe cũng chẳng lọt tai. Chi bằng đàn một khúc nhạc buồn, để tiếng đàn thả trôi đi hết, tiếng đàn vừa dứt, buồn bã cũng đi."

Mặc Chiêu trầm ngâm một lúc không đáp, mấy lời này thoạt nghe có vẻ vô lý, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi cũng có vài phần thâm ý sâu xa. Bèn cười bảo:"Cũng phải."

Ngừng một lúc, Mặc Chiêu từ tốn đứng dậy, phủi qua vạt áo, một bàn tay đưa tới trước mặt Võng Dao:"Đã muộn rồi. Ta đưa ngươi xuống."

"Chủ tử, chuyện hồi sáng...."

"Không cần giải thích nữa."

Mặc Chiêu ngắt lời, thở một hơi dài, nghiêm túc nói:"Nếu mạng sống của A Dực không đủ để đổi lấy sự tin tưởng của ta, vậy thì ta không đáng làm chủ tử của hai người nữa. Mỗi người đều bí mật, ta có, hai người cũng có, chuyện này vốn là ta sai, không cần giải thích nữa."

Rốt cuộc người vẫn nhận sai về mình. Võng Dao ngẩng mặt, Mặc Chiêu đứng ngược sáng, nàng chỉ thấp thoáng nhìn thấy một nét cười hết mực dịu dàng. Từ cái ngày một tháng trước được chủ tử cứu mạng, nàng đã thầm nói với mình rằng, người là chủ, nàng là nô. Nô tài và chủ tử, khoảng cách này vốn dĩ không bao giờ cần thiết một lời xin lỗi trái ngược địa vị như thế này mới phải.

Chủ tử của nàng, sắc sảo trí tuệ, thế nhưng thực chất đối với hết thảy đều lãnh đạm thờ ơ. Kiểu người như vậy, dù thường xuyên mở miệng trêu chọc vui đùa, thế nhưng nàng biết rõ, chỉ có..... duy chỉ có những người thực sự tiến vào lòng họ, được họ trân trọng, mới có thể giành được sự quan tâm chân chính, được họ trân trọng với tất cả tấm lòng. Mặc dù biết là không nên, trong lòng Võng Dao vẫn vô thức nảy ra một ước nguyện. Đó là, một ngày nào đó, có thể trở thành một kẻ sánh vai bên người, chiếm lấy một phần sự quan tâm của người.

Sự mong mỏi xa vời này, quả thực xa xôi đến mức không cách nào với tới.

Cụp mi mắt, Võng Dao đặt tay mình vào bàn tay Mặc Chiêu, mặc cho Mặc Chiêu đưa mình xuống. Đến khi Mặc Chiêu rời đi, nàng vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu, để màn đêm cắn nuốt thân ảnh nhỏ bé của nàng.

Cố gắng điều chỉnh bước chân nhẹ nhàng, Mặc Chiêu đi vào phòng Sở Ngân, cánh cửa phòng vừa mở ra, người trên giường ngay lập tức mở mắt, ngồi dậy. Mặc Chiêu nở nụ cười áy náy:"Đánh thức huynh à?"

Nhìn thấy người đến, Sở Ngân lắc đầu:"Huynh chưa ngủ. Võng Dực sao rồi."

"Tốt hơn rồi. Mũi dao đâm chệch nên vết thương không sâu, thuốc của sư phụ tốt lắm, hai ba ngày nữa vết thương sẽ khép miệng thôi."

"Vậy sao giờ này muội còn chưa đi nghỉ?"

"Ngân tử, ta không thể bảo đệ ấy đi, đêm nay huynh với A Diêm ở chung một phòng được không?". Mặc Chiêu cười hì hì, đối với Sở Ngân, biểu cảm trên gương mặt đâu có chút nào ngại ngùng hay áy náy.

Trước đôi mắt híp lại thành đường chỉ và nụ cười sáng lạn kia, Sở Ngân tốt bụng đưa ra đề nghị:"Sao huynh phải đi. Chiêu à, chúng ta ngủ cùng cũng được mà."

Mặc Chiêu ngớ người, thấy nét cười thấp thoáng trong mắt người trước mặt mới nhận ra người này đang trêu ghẹo nàng. Tức thì nàng dẩu môi thật cao, đẩy Sở Ngân khỏi giường, giả bộ xua xua tay:"Đi đi đi. Ai muốn ngủ với huynh chứ. Ta không nói với A Diêm cũng là vì không muốn huynh ấy làm ầm lên rồi làm khó A Dực. Giờ huynh còn trêu ta nữa."

"Được rồi được rồi. Ta đi. Ta đi. Ta đây đành chịu thiệt vậy". Sở Ngân theo ý nàng đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo.

Mặc Chiêu hài lòng vỗ nhẹ vào đầu y, khen một tiếng:"Ngoan."

Sở Ngân phì cười, cưng chiều vươn tay ấn vào trán nàng:"Muội ấy."

Đến khi Sở Ngân rời đi, Mặc Chiêu cởi bớt y phục, nằm lăn lộn trên giường lớn một lúc lâu không ngủ được, trằn trọc mãi, đột nhiên nhớ tới Nhan Tịch đang ở tại Dược Cốc xa xôi. Giá mà lúc này y ở đây, được nghe y đàn một khúc thì tốt biết mấy.

Khúc đàn của Võng Dao văng vẳng bên tai, Mặc Chiêu phải thừa nhận, cầm nghệ của Võng Dao rất tốt, trong tiếng đàn ẩn chứa tâm tư, uyển chuyển nhịp nhàng, thật dễ khiến người ta mê muội. Có điều, nàng vẫn nhớ tiếng đàn an ổn lạnh nhạt của Nhan Tịch hơn. Rồi không biết, tên mặt lạnh ấy bây giờ thế nào rồi nữa?

Ba ngày qua đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới buổi học đầu tiên của các đệ tử mới được nhận vào học viện. Từ sáng sớm, mọi người đã có mặt đông đủ tại sảnh chính. Ba người Mặc Chiêu, Sở Ngân, Sở Diêm đứng một chỗ, thi thoảng vẫn có mấy ánh mắt hiếu kỳ từ một góc ném về phía nàng.

Mặc Chiêu không biết, sự kiện nàng đối chiến khiến Đổng Trác của Tẩy Viện mấy ngày trước đã lan khắp học viện, người này truyền tai người kia, những người vắng mặt hôm đó đều cảm thấy tò mò với người đã đánh cho Đổng Trác tơi tả. Nghe nói, Đổng Trác từ ngày đó đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng, một cục tức lớn đến thế, cuối cùng vẫn phải cam chịu nuốt xuống. Nếu biết được nguyên do trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, hẳn Mặc Chiêu sẽ phải dở khóc dở cười. Người khiến cho Đổng Trác phẫn uất mà không thể phát tiết chân chính phải là Lăng Tử Hàm mới đúng, nếu không sao tên đó chịu để yên cho nàng chứ. Sao bây giờ lại chuyển hết chú ý lên nàng rồi.

Còn có người chỉ sợ thiên hạ không loạn là Sở Diêm đây thấy thế huých nhẹ vào tay Mặc Chiêu, cười cười hếch cằm, khẽ thì thầm:"Xem muội nổi danh thế nào rồi kìa."

Mặc Chiêu đáp lại y bằng một cái trừng mắt. Không biết là kẻ nào mấy ngày trước vì chuyện Võng Dực mà giận dỗi không thèm nói chuyện với nàng đấy.

"Tới rồi kìa."

"Cuối cùng cũng tới rồi."

Mấy tiếng ồn ào lao xao đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của hai người Mặc- Sở. Mặc Chiêu vô thức quay về nơi phát ra tiếng ồn xem thử, một bóng hình theo đó lọt vào tầm mắt.

Thân hình thẳng tắp như tùng, mái tóc đen điểm bạc, khuôn mặt trung tuổi anh tuấn, người đó bước từng bước nhanh nhẹn lên bục cao. Bộ y phục màu xanh thẫm vô cùng vừa vặn, tay áo nhỏ gọn gàng, vô cùng hợp với vẻ ngoài mạnh mẽ chính trực. Nếu không phải biết rõ, từ ngoài nhìn tới, đâu một ai có thể nghĩ rằng người nam tử thành thục tuấn tú trước mặt tuổi đã ngoài tứ tuần.

Khi người đó chính thức đối diện với nàng, Mặc Chiêu không nhịn được âm thầm giật mình. Không phải vì gương mặt của y giống với Triệu Tử Khiêm bảy phần, không phải vì người đó so với tưởng tượng của nàng trẻ hơn rất nhiều lần, mà là vì, đôi mắt của người ấy..... đôi mắt sáng như sao, sâu hút dưới hàng lông mày đậm.

Đôi mắt tuyệt đẹp này, sẽ thuộc về một kẻ tay sai cho thánh môn hay sao?

Triệu Bỉnh Thần.

Nói đúng hơn là. Triệu tứ trưởng lão của Đế Đô.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!