“Lực đâm của thương Tử Cực Bá Vương vô cùng khủng khiếp, trong đó mạnh nhất là chữ “Cực”. Tốc độ của trường trương này rất nhanh, hiếm có thứ nào vượt qua nó được”.
“Sở Vân Mặc ngăn được nó không?”
Ánh mắt của mọi người dồn lại di chuyển theo dòng chảy vô tận của bóng thương.
Đến khi bóng thương kia đạt đến giới hạn của mình, một tiếng xé gió đâm thủng cả vòm trời vang lên. Ngay sau đó, bóng thương đâm thẳng đến cơ thể của Cổ Trình Thành.
“Hắn ta không tránh cũng không cản lại kìa!”
“Chắc là hắn theo không kịp tốc độ đâm của thương rồi, nó nhanh quá mài”
“Kết quả vẫn là thua... Khoan đã, có gì đó không đúng! Hắn ta... sao hắn ta làm được vậy! Hai ngón tay. của hắn ta...
Vô số bóng thương màu tím đã biến mất tăm trong bí cảnh, mà lúc này bóng hình của Đường Vô Kỷ từ từ hiện ra.
Cổ Trình Thành vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ khác là tay trái đã giơ lên trước mặt, còn hai ngón tay vươn ra kẹp lấy một mũi thương màu tím vô cùng tuỳ ý.
Bấy giờ, mũi thương của Đường Vô Kỷ chỉ cách trán của Cổ Trình Thành vài centimet. Nhưng nó đã đứng yên, không thể đâm tiếp nữa.
Biểu cảm của Cổ Trình Thành rất lạnh lùng, động tác. lại thoải mái giống như việc dùng hai ngón tay kẹp mũi thương này chỉ là trò chơi của hắn. Mà vẻ mặt của Đường Vô Kỷ đã tái nhợt đi rồi.
Tuy hắn ta chấp nhận sự thật rằng Cổ Trình Thành cản được thương của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ hắn lại cản thương bằng cách đùa bỡn này.
Cổ Trình Thành im lặng, nhưng đôi mắt nhìn hắn ta lại thể hiện rõ sự châm biếm.
“Không lên tiếng là không có răng nói, hắn dùng cách thức này để cho mình trải nghiệm sự hiểu lầm mà Sở Tiêu Tiêu phải chịu đựng trong im lặng”
Đường Vô Kỷ nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức lạnh đi, hắn ta bắt đầu hội tụ toàn bộ sức mạnh của mình lên cây thương dài: “Sở Vân Mặc, đừng hòng phá huỷ danh tiếng của ta, ta không bao giờ chấp nhận cách khinh thường này của ngươi. Mở cho tai”
Sức mạnh đột ngột tăng vọt lên, trường thương cũng theo đó mà vang lên tiếng dữ tợn, bắn khí kình ra xung quanh. Tất cả cây cối và tảng đá xung quanh, bị khí kình bắn trúng đều nổ nát bét.
Mọi người thấy vậy thì sợ hãi cảm thán nguyên lực của Đường Vô Kỷ thật mạnh, nhưng ngay sau đó họ lại ngạc nhiên nhìn sức mạnh của Gổ Trình Thành.
Hai ngón tay đang kẹp thương Tử Cực Bá Vương kia của hắn không... hề di chuyển!
Mọi người thầm nghĩ, lại là trận chiến chèn ép toàn diện về sức mạnh!
Đường Vô Kỷ lúc này như gã làm trò trong vở hài kịch, tiếng hắn ta quát vừa rồi to bao nhiêu thì hiện tại càng buồn cười bấy nhiêu.
“Cùng lên đi!”
Chu Đồng đang bóp chặt vết thương của mình, thấy tình hình trước mắt thì trên gương mặt xuất hiện nét hung ác, hắn ta vừa quát đứt câu, chuông Đông Hoàng đã bay lên trấn áp Cổ Trình Thành, muốn nhốt hản lại.
Ngay lúc này, có hai gã thiên kiêu khác cũng nhào đến, đánh thẳng vào Cổ Trình Thành.
“Thế mới thú vị chứ!”
Cổ Trình Thành đảo mắt qua ba người, ngang tàn nói. Hắn thả lỏng hai ngón tay, sau đó ngón giữa búng vào phía trên mũi thương của Tử Cực Bá Vương.
Thương Tử Cực Bá Vương mất kiểm soát bay lên, đâm thẳng vào chuông Đông Hoàng.
Cùng lúc đó, Cổ Trình Thành cũng nghiêng người né tránh kiếm khí đâm tới từ sau lưng, phất trường thương đang cầm một vòng bán nguyệt, thoắt cái đánh thẳng vào yêu nghiệt ở bên tay phải của mình.
Người này là kẻ giúp đỡ Đường Vô Kỷ.
Keng!
'Yêu nghiệt kia lập tức dựng thẳng đứng trường kiếm lên chặn chiêu tấn công của trường thương, nhưng ngay. khi nhận đòn tấn công, thân trường kiếm lập tức mềm đi rồi cong lại.
Một thành trường kiếm là linh khí cực phẩm bị đánh cong rồi?
“Sức mạnh này thật sự đã khiến ta nể phục!”
Mọi người xem đến đây mà tấm tắc, tặc lưỡi.
Ầm!
'Yêu nghiệt kia phun ra một ngụm máu tươi, trong khi cả cơ thể bị quăng ngược ra sau rồi nện mạnh lên thang trời. Sau đó, gã ta lại phun ra ba ngụm máu, hơi thở bắt đầu yếu ớt dần đi.
Gã ta không còn sức đánh nữa.
Gã này chưa kịp dùng đến võ hồn là đã bị Cổ Trình Thành đánh sắp nghẻo luôn rồi.
Tên còn lại thấy thế càng sợ hãi hơn, nhưng hắn ta chưa kịp phản ứng là đã cảm nhận được một sức mạnh to lớn ảnh hưởng đến trường đao mà mình cầm. Ngay sau đó, cả cơ thể của hắn ta cũng mất đà, bay thẳng ra Sau.
“Ít nhất cũng là sức mạnh 50 hổ, tương đương với Cương Thể trung kỳ!”
Người kia nói ra suy đoán của mình trước.
Cổ Trình Thành kéo trường đao của hắn ta ra, tiện chân đạp vào lồng ngực đối phương.
Bốp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!