“Đệ đệ của ta bế quan tu luyện ở trận điện, vốn không biết đến chuyện bên ngoài, nếu không, sao lại có thể để ngươi làm nhục ta như thế này!”
Sở Tiêu Tiêu giận dữ nói, nàng ấy không cần phải giải thích với người khác cái gì cả, nhưng dẫu sao Lâm Khuynh Thành cũng là em dâu tương lai, nàng ấy không muốn Lâm Khuynh Thành hiểu lầm Sở Vân Mặc.
“Ha ha ha, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ nói như: thế, ngay từ đầu Cổ Trình Thành đã chuẩn bị cái cớ này rồi đúng không? Bế quan trận điện? Ngoại trừ động phủ của Thái Thượng trưởng lão ra, ở các trận điện khác đều không hề che chắn truyền âm đại trận. Chẳng lẽ ngươi muốn nói đệ đệ của ngươi - Sở Vân Mặc bế quan bên trong động phủ của Thái Thượng trưởng lão một tháng rưỡi? Ninh Thái Thượng lại có nhàn tình nhã trí như thế?”
Chu Đồng cười lớn, không có ý định che giấu sự bốn cợt: “Sở Tiêu Tiêu, cho dù ngươi có muốn lấy cớ thì phiền ngươi cũng lấy cái cớ đáng tin cậy chút, ngươi nói hắn bế quan ở đan điện so ra còn đáng tin hơn bế quan ở trận điện”.
“Đệ đệ của ta thật sự ở... “Ngươi câm miệng!”
Dưới chân lại thêm sức, Chu Đồng hung hăng dẫm lên mặt Sở Tiêu Tiêu, ngược lại lại nhìn về phía những người khác: “Sở Vân Mặc, ta biết ngươi đang trốn trong tối, nếu ngươi là nam nhân thì bây giờ đi ra khiêu chiến với ta”.
Thời gian trôi qua, Sở Vân Mặc vẫn không xuất hiện.
“Ha ha ha, người thiên uy, quả nhiên, không phải là nam nhân”.
Chu Đồng cũng không có chút khách khí nào, trào phúng, sau đó chân phải đá Sở Tiêu Tiêu thật mạnh xuống dưới đài.
Sở Tiêu Tiêu vô lực đứng dưới đài, khoé miệng lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Lâm Khuynh Thành nhanh chóng đi đến bên người Sở Tiêu Tiêu, nâng nàng dậy.
“Em dâu, em phải tin tưởng Vân Mặc, hắn không phải...”
“Được... Tiêu Tiêu sư tỷ, Sở Vân Mặc là người như thế nào, không có liên quan... đến ta. Chúng ta về dưỡng. thương trước đi”.
Lâm Khuynh Thành lắc đầu, rồi lại không nói thêm gì, nhưng mà ai cũng có thể cảm giác được, Lâm Khuynh Thành vô cùng thất vọng với Sở Vân Mặc.
Sở Tiêu Tiêu càng nói giúp Sở Vân Mặc thì Lâm Khuynh Thành lại càng thất vọng thêm, tỷ tỷ đi ra đấu một trận, chịu nhục với Chu Đồng như thế, hắn thì sao?
Sở Tiêu Tiêu nhìn biểu cảm của Lâm Khuynh Thành, lập tức hiểu ra dù mình nói cái gì thì nàng ta cũng sẽ không tin, chỉ đành âm thầm thở dài, chỉ tiếc là lệnh bài đại đệ tử trận điện không ở trên người, bằng không, lời nói của nàng ấy cũng có thêm sức thuyết phục.
Ngay sau đó, Sở Tiêu Tiêu được Lâm Khuynh Thành đỡ rời đi.
Bỗng nhiên có một bóng dáng chầm chậm xuất hiện ở trước mặt hai người.
Chính là Đường Vô Kỷ!
Mọi người nhìn nhau, một đám người nghi hoặc mà nhìn Đường Vô Kỷ đột nhiên xuất hiện.
Tuy rằng Đường Vô Kỷ không kiêu ngạo ương ngạnh như Chu Đồng, nhưng rõ ràng cũng nhắm vào Sở Vân Mặc.
Chuyện này cũng thật bình thường, chồng của Mộc Sơ Hàn nhằm vào chồng Lâm Khuynh Thành, cũng hợp lý.
Chẳng qua, là tại sao lúc này Đường Vô Kỷ lại đến đây?
“Tối nay đi chơi thuyền với ta thì sau này ta sẽ không gây phiền toái cho Sở Vân Mặc”.
Đường Vô Kỷ nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong, hắn ta rời đi.
Sở Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Đường Vô Kỷ, chưa kể, Đường Vô Kỷ lại là anh họ của nàng ấy, đương nhiên, trong giới tu hành thì biểu ca biểu muội thành đạo lữ cũng nhiều đếm xuể.
Chỉ là lúc này, Đường Vô Kỷ không giúp nàng ấy thì thôi, ngược lại còn khinh nhục mình, thật sự đáng giận.
Không để ý đến Đường Vô Kỷ, Sở Tiêu Tiêu và Lâm Khuynh Thành cùng về tới Thiên Phong.
Ngày kế tiếp, Chu Đồng vẫn tiếp tục sỉ nhục Sở Vân Mặc, mà chuyện ngoài ý muốn của mọi người chính là Đường Vô kỷ lại không dùng truyền âm trận nói ra bất kỳ lời bất lợi nào đối với Sở Vân Mặc nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!