Cổ Trình Thành vác trường thương lên vai, nhìn vào hang động đá vôi nheo mắt lại thành một đường nhỏ thầm thì:
“Mong chỗ này là ổ của đám trùng!”
Hắn từ từ cong khóe miệng mang theo một ít khát máu.
Ngay lúc này tại một nơi cách hang động đá vôi mà Cổ Trình Thành đang đứng không xa, có một bóng người xinh đẹp đang đi rất cẩn thận đến đây. Nàng ta đưa mắt đẹp nhìn xung
quanh đầy lo läng: “Mong nơi này đừng là ổ của trùng!”
Nàng ta là người giúp đỡ của Sở Tu, yêu nghiệt Thẩm Thư Di của Thẩm gia, cảnh giới cũng đạt Trúc Thể Viên Mãn rồi.
Lối đi của hang động đá vôi uốn lượn và rất ngoän ngoèo, xung quanh đều có đường đi. Cổ Trình Thành cứ đi thẳng đúng một đường, nhưng càng đi đến mùi ẩm ướt, tanh hôi càng nồng đậm sộc thẳng vào mũi, khiến hẳn khó chịu hơn.
Nhưng Cổ Trình Thành vẫn cảm thấy nghỉ ngờ nhớ là, suốt chặn đường mình đi qua chẳng gặp được con dị trùng nào.
Âm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang dội giữa không trung, truyền đến mờ nhạt.
“Có người!”
Cổ Trình Thành giấu hơi thở của mình đi, từ từ lần mò đến gần nơi phát ra âm thanh. Thoắt cái, tiếng nổ càng vang dội hơn. Cổ Trình Thành vừa đi đến chỗ ngoặt của đường hầm đã dừng lại, rồi cẩn thận ló đầu ra quan sát.
Vụt! Đột ngột, một tiếng xé gió vang lên. Khi Cổ Trình Thành vừa mới ló đầu ra, đúng lúc bắt gặp một cái xác trùng khổng lồ bay tới.
“Má nó!"
Cổ Trình Thành vội vàng thụt đầu vào, cùng lúc đó xác của con trùng kia cũng bị quảng vào vách đá trước mặt hắn.
Cổ Trình Thành đâm trường thương vào đầu trùng kia, khi hắn đã chắc chắn nó đã chết thật rồi mới lén lút ló đầu nhìn xem tình hình sau chỗ ngoặt.
Sau chỗ ngoặt là một không gian rất rộng, mà không gian rộng như thế này rất bất thường trong hang động đá vôi như thế này.
Xung quanh có mấy chục cái hang của đám trùng, hiện tại có rất nhiều dị trùng đang liên tục bay ra khỏi hang của nó.
Có thể nói, vận may của Cổ Trình Thành cực kỳ tốt. Chỗ hắn đang đứng lại không có con dị trùng nào.
Trong không gian trống trải kia có một nữ tu xinh đẹp, đang sử dụng trường kiếm đánh nhau gay gắt với đám dị trùng tấp nập kia.
“Người này là người khi nãy theo sau Sở Tu mà”.
Gổ Trình Thành liếc nàng ta một lần đã nhận ra. Hẳn âm thầm cảm thán, huyết mạch gia tộc của đại gia tộc Thẩm gia đúng là không tệ.
Nam tuấn tú, nữ thì xinh đẹp khuynh thành.
Mặc cho dị trùng đông đảo, xấu xí thế nào đi nữa, dáng người của Thẩm Thư Di vẫn xinh đẹp khiến người ta cảm thấy cảnh cũng đẹp theo.
Cổ Trình Thành là thiếu nhiên mười chín tuổi, đúng thời gian khỏe mạnh như hổ sói. Đương nhiên, hắn cũng có hứng thú với nữ nhân rất lớn vậy nên bắt đầu thích thú đánh giá nàng ta.
“Xác trùng nhiều như thế chắc chắn lát nữa nàng ta sẽ bị kiệt sức mà chết, tất cả những Huyền Tinh Thạch này sẽ là của †a hết r
Cổ Trình Thành vừa âm thầm cảm thán, vừa thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Ngược lại, Cổ Trình Thành không có ý muốn cứu nàng ta, bởi người này là người thuộc phe của Sở Tu.
Âm ầm ầm!
Thời gian dần trôi đi, dị trùng bị giết chết ngày một nhiều hơn, nhưng nguyên lực của Thẩm Thư Di cũng theo đó mà đã xuất hiện sự mệt mỏi. Nàng ta sắp không cầm cự nổi nữa rồi.
Gổ Trình Thành nấp ở đây vẫn im lặng chờ đợi, hẳn đảo. mắt nhìn xác dị trùng rơi đầy đất mà tính xem có bao nhiêu Huyền Tinh Thạch.
“Phá!”
Sau một tiếng quát khẽ, võ hồn Vô Tẫn Liễu của Thẩm Thư Di xuất hiện.
Võ hồn Bạch Liễu cực phẩm!
Phập phập phập phập!
Cành liễu của nàng ta bắt đầu phát triển lên xung quanh, xuyên thủng qua cơ thể rất nhiều dị trùng. Ngay sau đó, đâm thẳng vào trong hang của đám trùng.