“Tỷ đừng đến!”
Cổ Trình Thành bất ngờ quát lớn, hai mắt đỏ tươi phát ra đầy sát khí.
Hản đang cúi đầu nên không có ai thấy được đôi con ngươi đỏ hồng của mình.
Sở Tiêu Tiêu bị câu quát của đệ đệ mà sững người, đứng yên tại chỗ.
Cổ Trình Thành liên tục thở hổn hển, cảm xúc khát màu liên tục thôi thúc hän mất đi lý trí cũng dần dần biến mất, con ngươi của hắn cũng trở lại bình thường, trong sáng.
Cổ Trình Thành ngồi đó rất lâu, rồi mới từ từ đứng dậy, vệt đi máu tươi trên khóe miệng.
“Đệ đệ... Đệ không sao chứ?”
Sở Tiêu Tiêu chạy đến bên cạnh Cổ Trình Thành, vươn bàn tay trắng nõn của mình ra năm lấy cánh tay của hẳn mà lo lắng hỏi han.
“Đệ không sao”. Gổ Trình Thành lắc đầu.
“Sức của một đấm này ít nhất cũng bằng ba mươi con hổ. Sức mạnh này ngang bằng với Trúc Thể viên mãn cực hạn rồi”.
Sở Vấn âm thầm cảm thán, đáy mắt tối lại suy nghĩ: “Tên Sở Vân Mặc này làm sao nhận được kỳ ngộ như thế? Với sức mạnh càng ngày phát triển khủng bố như vậy, hắn ta sẽ tạo thành uy hiếp đối với Tu Nhi rồi.
Không được! Hắn ta không thể tham gia vào cuộc tranh cử thiếu tộc trưởng”.
Sở gia là một gia tộc lớn, cho nên chuyện tranh đấu ngầm trong đó xảy ra gay gắt và thường xuyên là đương nhiên...
Từ trước đến giờ, vị trí gia chủ chỉ dành cho những kẻ mạnh. Sở Vấn luôn cho rẵng nhi tử Sở Tu của mình đã nằm chắc cái ghế thiếu tộc trưởng rồi.
Nhưng bây giờ, ông ta đã phát hiện Sở Vân Mặc là vật cản đường lớn với nhi tử mình.
“Ánh sáng màu hồng của cột đá phát ra rất tối, huyết mạch của Vân Mặc có vấn đề gì à? Ải kiểm tra đầu tiên, mà qua không được rồi”.
Sở Vấn trông như đang lo lắng cho cháu trai, thật ra trong câu nói toàn ý sâu xa.
Cửu trưởng lão Đường Gia nghe vậy bất ngờ, sau đó ông †a để lộ một ít khó tin trên gương mặt.
Ông ta thầm nghĩ, gia chủ Sở gia không muốn Sở Vân Mặc bước vào Thần Vũ điện thì phải.
Tuy bài kiểm tra của Thần Vũ điện rất nghiêm khắc, nhưng vẫn có năm mức kiểm tra. Các đệ tử thế gia không qua được hạng đầu, thì người coi thi cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt bỏ qua.
Ông ta phát hiện được chuyện này lập tức vui vẻ diễn theo, cao giọng nói: “Sở Vân Mặc không qua được kiểm tra Thần Vũ điện”.
Ông ta nói dứt lời đã ghi lại tình hình đăng ký của Sở Vân Mặc.
“Cuộc kiểm tra lần này rõ ràng đã gặp vấn đề thưa Đường trưởng lão”.
Sở Tiêu Tiêu thấy thế lập tức tức giận cãi lại.
“Tỷ tỷ bình tĩnh!”
Cổ Trình Thành kéo Sở Tiêu Tiêu lại, lắc đầu.
Đương nhiên, hắn nghe hiểu ý trong câu nói của Sở Vấn và cũng biết tình hình trước mắt ra sao. Nhưng đúng là, hẳn không qua được của ải huyết mạch đầu tiên này.
Hiện tại, hắn không thể ngăn cản được ý chí đáng sợ và ngang tàn này. Lỡ như nó kích phát ra rồi, hắn có thể bị khát vọng giết chóc lấn át và làm chủ.
Nhưng nếu hẳn không vào được Thần Vũ điện, thì không có cách nào tham gia tranh cử chức thiếu tộc trưởng.
Như thế ý định trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, làm thiếu tông chủ của Đạp Vân Tông của hẳn cũng bỏ dở. Ngược lại, hắn cần có Thanh Linh Hi Thủy.
Kế hoạch đặt sẵn không theo kịp các tình huống phát sinh, Cổ Trình Thành cũng không nghĩ hỏi gì đó với Sở Vấn. Hẳn kéo Sở Tiêu Tiêu rời khỏi đại điện.
“Người muội muội lựa chọn đây sao?” Lâm Huyền nhìn Cổ Trình Thành rời đi mà nói.
Lâm Khuynh Thành hơi bất ngờ, cùng lúc nàng ta cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về bóng Cổ Trình Thành đi xa.
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ Sở Vân Mặc là dòng chính của Sở gia mà lại gặp vấn đề về huyết mạch.
Huyết Mạch Quy Phàm sao? Thật đáng tiếc.
Vương triều Đại Tân cũng từng xảy ra tình huống như thế này, bình thường những người có sức huyết mạch đời sau sẽ càng ngày càng mạnh hơn người bình thường. Nhưng vẫn có vài người không nhận được sức mạnh truyền thừa huyết mạch, vậy nên người ta thường gọi những người này là Huyết Mạch Quy Phàm.
“Muội chắc chắn mình muốn gả cho một tên chưa đến cấp Thiên, mà ngay cả Thần Vũ điện cũng không vào được luôn sao?”
Lâm Huyền lại chê tiếp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!