Đối với non sông gấm vóc của Đạp Vân Tông, căn bản không có thời gian để tham quan.
Dọc theo đường đi, Lâm Khuynh Thành có không ít vấn đề, nhưng bản thân Cổ Trình Thành cũng là nửa vời.
“Sở sư huynh, lúc niên thiếu đã từng đi qua Bách Thú Lĩnh chưa?”
Sau khi nói thêm một chút chuyện râu ria, quan hệ của Lâm Khuynh Thành và Cổ Trình Thành thân thiết hơn một chút, nàng ta lập tức hỏi đến chuyện mà mình để ý nhất.
Bách Thú Lĩnh, là nơi mà năm đó Lâm Khuynh thành được thiếu niên kia cứu.
Cổ Trình Thành có hơi sửng sốt, nơi này đương nhiên hẳn đã từng đi qua, năm đó sư phụ Ninh Tòng Võ đã từng đưa hắn đo Bách Thú Lĩnh để rèn luyện, khi đó hän không cẩn thận mà lạc mất sư phụ,
Lại bị một con hung thú đuổi giết, lúc đó hắn còn nhỏ, hoảng loạn không chọn rõ đường, chỉ biết liều mạng bỏ chạy.
Ký ức sâu sắc nhất của hắn về lần hoảng loạn mà không chọn đúng đường để trốn, là khi hẳn nhảy qua một tảng đá bay trên không trung, vừa lúc đó lại bị đuôi của một con bọ cạp hắc hồn đâm trúng...
Nhưng Sở Vân Mặc chưa từng đến đó, ít nhất thì trong ký ức rời rạc của Sở Vân Mặc, không có ấn tượng với chuyện này.
“Chưa từng đi qua, Bách Thú Lĩnh là của Vấn Tiên Tông ở phương nam, Đạp Vân Tông ta ở phía bäảc Vấn Tiên Tông. Ta làm sao đi xuyên qua Vấn Tiên Tông để đi Bách Thú Lĩnh rèn luyện? Huống chỉ còn là thời niên thiếu?”
Cổ Trình Thành lập tức lắc đầu.
Lâm Khuynh Thành có hơi sửng sốt, âm thầm nhíu mày.
Hay là, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi?
Cái vết thương màu đen kia, có lẽ không phải là do đuôi của bọ cạp hắc hồn lưu lại, ngày hôm đó chỉ thoáng nhìn qua, cho nên phán đoán cũng đã lệch đi không ít.
“Đúng thế, thiếu niên kia làm sao có thể sống sót dưới độc của bọ cạp hắc hồn, mấy năm nay là ta vẫn luôn tự mình lừa mình thôi”.
Lâm Khuynh Thành có hơi thất vọng, lắc lắc đầu, ngoại trừ vận may không thực tế, thì tâm tư đối với Sở Vân Mặc trước mắt cũng đã phai đi không ít.
"Sở sư huynh, ta cảm thấy có hơi mệt".
Lâm Khuynh Thành nhẹ giọng, nói.
"Vậy thì để ta đưa ngươi về đi".
Cổ Trình Thành gật đầu, nếu không phải Thẩm Từ đến gây phiền toái cho hắn, thì hắn căn bản sẽ không ra ngoài, có võ hồn, hiện tại hắn chỉ muốn mạnh lên, chỉ muốn đến Vấn Tiên Tông để đòi công bãng cho mình.
Hắn không phải Sở Vân Mặc, cũng sẽ không sống cuộc sống của Sở Vân Mặc.
Sau khi về lại nơi ở của mình, Cổ Trình Thành lại bế quan một lần nữa.
Lâm Khuynh Thành cũng tựa hồ ít có hứng thú với Cổ Trình Thành, cũng chưa từng tìm Cổ Trình Thành để nói chuyện phiếm.
Thời gian trôi qua, cũng vì Sở Vân Mặc ra tay, mà trong khoảng thời gian này, tranh đấu trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia cũng đã trở nên vang dội.
Sở gia có ba đại yêu nghiệt là: Sở Tu, Sở Thiên Vũ và Sở Cuồng.
Ba người này đều là Trúc Thể viên mãn, trong đó Sở Tu là người có tiếng nói lớn nhất.
Mà hiện giờ, lại nhiều thêm một tên Sở Vân Mặc, lúc trước, mọi người đều khinh thường hẳn, nhưng lần này Sở Vân Mặc trở về, trong một tháng ngắn ngủi có thể vào Trúc Thể trung kỳ, lại dùng sức mạnh của Trúc Thể trung kỳ mà đánh bại Trúc. Thể hậu kỳ Thẩm Từ...
Nếu trước ngày tranh cử thiếu tộc trưởng, Sở Vân Mặc bước vào Trúc Thể hậu kỳ, vậy có thể hắn sẽ vượt cấp đấu với Trúc Thể viên mãn Sở Tu một trận hay không?
Trong nháy mắt, thời gian cách ngày tranh cử thiếu tộc. trưởng chỉ còn năm ngày.
Trong nơi ở của Cố Trình Thành, đôi thượng phẩm linh thạch cuối cùng ở dưới chân cũng chầm chậm hóa thành tro Tàn.
Một luồng khí tức cường đại dâng trào, tu vi Cổ Trình Thành bước vào Trúc Thể hậu kỳ.
“Huyết mạch trên người ta rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào? Tại sao nguyên lực của ta lại cao gấp đôi so với người cùng cấp. Lấy tư chất của ta, cùng với nhiều tài nguyên đến như vậy, hai mươi lăm ngày là có thể đột phá lên Trúc Thể viên mãn, chưa từng nghĩ chỉ đột phá Trúc Thể hậu kỳ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!