- Ta cũng không biết. Chỉ có điều, mấy ngày hôm trước ta nghe nói, muốn sớm tuyển chọn người tham gia thi đấu. Đoán chừng là muốn làm tiến hành các loại tuyển chọn thi đấu!
- Có khả năng! Không biết ai có thể được tuyển chọn lên!
- Điều này còn phải nói? Nhất định là Phó Tiếu Trần, Phó sư!
- Điều này không nhất định. Ta càng xem trọng Nhược Hoan công tử hơn. Quân Nhược Hoan, hắn lại là thần tượng của ta!
...
Hắn vừa ngồi xuống, liền nghe được xung quanh có tiếng bàn luận vang lên.
Mười ngày trước, đường chủ quyết định tiến hành tuyển chọn. Tin tức ai có thể bị chọn lên, lại huyên náo như mặt trời lên cao. Các loại cách nói đều có. Thậm chí có không ít nơi còn coi đây là chuyện đặt cược.
Rất nhiều danh sư biết nhau. Từng người cũng có người ủng hộ và tín nhiệm riêng.
Trương Huyền nghe một hồi, phát hiện giống như Tô sư, Lăng sư nói, thảo luận tối đa chính là Nhược Hoan công tử và Phó Tiếu Trần.
Xem ra hai người này, ở trong lòng mọi người có địa vị cực cao.
Theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, hắn quả nhiên thấy được thêm mấy bóng người.
Một người đi đầu, môi hồng răng trắng, tay cầm quạt giấy, phong độ phiêu dật, mơ hồ cho người ta một loại cảm giác công tử thế giai. Đôi mắt mang theo tia sáng chói mắt. Vừa nhìn đã biết tu vi không thấp.
- Nhìn ra được đây chính là vị Nhược Hoan công tử kia, Quân Nhược Hoan!
Trước đó vẫn kỳ quái, vì sao đường đường là danh sư, những người khác không gọi là “Quân sư”, ngược lại gọi là “Nhược Hoan công tử“.
Hóa ra, phần khí chất này, lại không giống người thường. Nếu không phải thân mặc trường bào danh sư, thật sự không nghĩ tới là một vị thiên tài tuyệt thế dĩ nhiên đạt được cấp bậc tứ tinh, sẽ tưởng là con em thế gia nào đó.
Cách Nhược Hoan công tử không xa, một người thanh niên đứng song song. Tuy rằng huy hiệu trên ngực là ba sao, nhưng trên phương diện khí thế hoàn toàn không yếu.
Diện mạo không tính là xuất chúng, trái lại còn có phần giống như đứa trẻ béo mập, thân thể cũng thoáng lộ ra một chút mập mạp. Chỉ có điều, ánh mắt sáng như điện, khí tức lại rất mạnh. Tu vi so sánh với Quân Nhược Hoan, chỉ có cao chứ không thấp hơn. Sợ rằng cũng đạt tới khoảng Hóa Phàm tứ trọng!
Đây chính là một người khác có danh tiếng rất lớn Phó Tiếu Trần.
Hắn đang muốn xem thử một chút xem ba người còn lại đều là dạng gì, liền nghe được bên tai có một tiếng cười vang lên:
- Vị bằng hữu này rất lạ mặt, trước đây chưa từng thấy qua, không biết từ một vương quốc nào tới?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên ngồi xuống ở chỗ ngồi bên cạnh.
Người này dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, trước ngực có hai sao lóe lên.
- Thiên Huyền vương quốc!
Trương Huyền trả lời.
- Thiên Huyền? Vương quốc cấp mấy?
Người thanh niên gãi đầu một cái, hình như chưa từng nghe qua.
- Không đẳng cấp, xem như là... không nhập lưu!
Trương Huyền nói.
- Vương quốc không nhập lưu?
Người thanh niên ngẩn người, lập tức xấu hổ cười:
- Địa phương như vậy có thể xuất hiện một vị danh sư nhị tinh trẻ tuổi như vậy, quả thật không tầm thường!
Biết đối phương chỉ nói lời khách khí, Trương Huyền mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Tuy rằng trải qua Thiên Vũ, Hiên Viên, nhưng muốn nói tới xuất thân, vẫn là Thiên Huyền.
- Thi đấu danh sư lại là chuyện trọng đại, đối với danh sư chúng ta mà nói, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn. Bỏ ra cái giá lớn hơn nữa, cũng muốn đi qua quan sát!