- Cái này cũng không đúng. Dám đánh cược nói rõ có tự tin...
...
Mọi người nhỏ giọng, bàn luận ầm ĩ.
Giám bảo sư ở đây, trẻ cũng phải chừng ba mươi tuổi. Một người chưa đủ hai mươi lại muốn xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, bọn họ đều có chút không tiếp thu được.
- Yên tâm đi, bảo vật trong Lưu Thương Khúc Thủy, nếu như dễ dàng có thể giám định ra như vậy, cũng không đến mức được cho là tiêu chuẩn sát hạch của giám bảo sư ngũ tinh!
Thấy vẻ mặt Trần trưởng lão cũng khẩn trương nhìn về phía bức tường, Lộc trưởng lão đi tới, an ủi một câu.
Đối với Trương Huyền này, hắn cũng không coi trọng.
Lưu Thương Khúc Thủy hắn cũng xông vào. Trong đó xuất hiện bảo vật, khó có thể giám định không nói, thời gian có thể quan sát thật sự quá ít. Tối đa mười lần hít thở, lại từ bên cạnh chảy xuôi qua. Thời gian ngắn như vậy, giám định một bảo bối chưa từng thấy qua, làm sao có thể thành công.
- Lo lắng, có gì phải lo lắng? Một kẻ vô tri mà thôi. Có đúng là giám bảo sư hay không còn không biết, lại dám nói khoác không biết ngượng...
Trần trưởng lão hừ một tiếng, đang muốn nói tiếp, đột nhiên toàn thân chấn động. Một tiếng chuông vang lên.
Coong!
Âm thanh xuyên qua bức tường, giống như là vang lên ở sâu bên trong linh hồn.
- Tiếng chuông? Lẽ nào không thông qua?
- Không đúng. Chỉ có khi tất cả bảo vật đều được giám định hoàn tất, mới có thể đánh giá thống nhất. Tiếng chuông vang lên, biểu thị không thông qua. Hiện tại theo thời gian suy tính, hắn tối đa chỉ xem xong bảo bối thứ nhất. Cho dù có tiếng vang chuông, thời gian cũng chưa tới!
Mọi người sửng sốt, tất cả đều mờ mịt.
Lưu Thương Khúc Thủy, tiếng chuông vang lên, đại biểu xông qua ải thất bại, một bảo vật cũng chưa nhận ra được.
Nhưng bây giờ vị Trương Huyền này mới tiến vào trong, chắc hẳn chỉ mới nhìn thấy một bảo vật, thế nào lại kết thúc?
- Có người nói, bảo vật đầu tiên không nhận ra, bất kỳ chữ viết nào cũng không lưu lại, sẽ bị tự động quyết định không có cách nào đáp lại, trực tiếp quyết định thất bại!
- Còn có cách nói này sao?
- Đúng vậy, trước đây đã từng có. Ta đã xem qua sách ghi chép!
Trong đám người không biết có ai hô lên một câu. Sắc mặt mọi người lập tức trở nên cổ quái.
Người xông qua ải, cho dù không có cách nào xác nhận bảo vật đầu tiên là gì, chí ít có thể đoán ra đại khái, viết ra một phạm vi. Nếu quả thật là cái gì cũng chưa từng viết lại quyết định thất bại, vậy cũng thật sự mất mặt!
Xôn xao!
Tất cả mọi người nhìn về phía Tôn Cường đứng bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự đồng tình.
Không cần suy nghĩ, người này lần này thua thảm.
Leng keng!
Chưa kết thúc, liền nghe được có tiếng chén trà rơi trên mặt đất vang lên.
Ngay sau đó liền thấy toàn thân Tái các chủ không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
- Đây không phải là... tiếng chuông, mà là... linh tính của bảo vật kích động. Nói cách khác, hắn không chỉ giám định ra, còn chiếm được tán thành của linh tính bảo vật!