Ngươi thật là một danh sư nhị tinh?
Thật sự chưa đủ hai mươi tuổi sao?
Trong nháy mắt, Lạc Thiên Hồng chỉ cảm thấy mấy năm nay nghiên cứu và lĩnh ngộ của mình đối với danh sư, đều học được trên người chó, tương đương với cái gì cũng không biết...
- Giơ tay lên khiến cho người ta thăng cấp... Má ơi, đừng nói cho ta biết đây là sự thật?
- Thần tượng, tuyệt đối là thần tượng. Ta phải bái hắn làm sư!
- Quá mạnh mẽ. Loại thủ đoạn này, tuyệt đối là thần linh mới có...
...
Vô số binh sĩ cũng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã thấy thiên tài, nhưng chưa thấy qua thiên tài như vậy.
Thậm chí đã không thể dùng thiên tài để hình dung.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, khí tức của Mạc Vũ không ngừng bay lên, cuối cùng ngừng lại. Hai mắt nàng sáng như điện, hào quang bắn ra bốn phía.
Chí Tôn đỉnh phong, đạt được!
Sáu tuổi tu luyện, mất thời gian vài chục năm, mới đạt tới Tông Sư cảnh. Vốn tưởng rằng đạt được Chí Tôn đỉnh phong, cần phải mất thời gian dài hơn, thậm chí không dưới hai mươi năm. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, chưa tới một canh giờ lại thành công.
Loại tốc độ thăng cấp này, quả thực chính là nằm mơ.
- Cảm ơn Trương sư!
Biết không có người trước mắt này, khẳng định không có cách nào thành công, Mạc Vũ đứng dậy quỳ gối, thật sự hoàn toàn bái phục.
Xưng hô cũng từ Trương Huyền, đổi thành Trương sư.
Trước đó, trong lòng vẫn tồn tại tâm tư cùng người thanh niên trước mắt này cạnh tranh, thậm chí còn hy vọng xa vời, có thể được sự thưởng thức của đối phương.
Bây giờ nàng mới biết, giữa hai người chênh lệch đã giống như cái hào rộng, lại không có cách nào vượt qua.
Đừng nói cạnh tranh, được thưởng thức, sợ rằng tư cách làm học sinh, cũng không có. Sau này chỉ biết càng lúc càng xa, cho đến khi lại không cùng xuất hiện nữa.
- Không có việc gì!
Không biết suy nghĩ của nàng, Trương Huyền vẫy vẫy tay, nhìn về phía “công tử” cách đó không xa:
- Hiện tại có thể chứ?
- Thực lực đạt được Chí Tôn đỉnh phong, quả thật có tư cách làm quốc vương. Chỉ là... muốn khiến cho tất cả mọi người bội phục, vẫn kém một ít...
Có chút do dự, Triệu Phi Vũ nói tiếp.
Chí Tôn đỉnh phong tuy mạnh, nhưng muốn ở Hiên Viên vương quốc hoàn toàn nghiền ép, sợ rằng vẫn thoáng có một chút chưa đủ. Ít nhất phải đạt được nửa bước Hóa Phàm mới được.
Dù sao có thể tiến vào Thanh Diệp Bảng, cơ bản đều đạt tới thực lực như vậy. Chí Tôn đỉnh phong, tối đa cũng chỉ có thể tiến vào một Tài Tuấn Bảng mà thôi.
- Vậy... như vậy đi!
Trương Huyền chà xát tay, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Thiết Bối Dực Long nằm rạp trên mặt đất cách đó không xa, vẫn đang run lẩy bẩy:
- Từ hôm nay trở đi, bảo vệ Mạc Vũ, nhận nàng làm chủ, nghiêm khắc nghe theo mệnh lệnh!
- Ách?