Thấy hắn do dự, mắt Triệu Phi Vũ lóe lên, nở nụ cười.
- A?
- Nếu ngươi một mình diệt quốc, do ngươi làm quốc quân mới, khẳng định không ai có ý kiến. Ta cũng tiện trở về báo cáo kết quả công tác.
Triệu Phi Vũ đạo.
Nàng cố ý hỏi như vậy, không phải gây khó dễ, mà là vì cái này.
Trước đó, nàng đã suy nghĩ đến điểm này. Nếu không cũng không có khả năng giúp đỡ Trương Huyền.
Vị trước mắt này, một người thắng được một quốc gia, cho dù lên làm quốc quân, khẳng định cũng không có ai dám nói thừa thêm một câu.
Giúp hắn leo lên vị trí quốc vương, xem như báo đáp ân tình cứu mạng, có thể thoả mãn trở lại.
- Làm quốc vương?
Trương Huyền lắc đầu:
- Không có hứng thú.
Hắn trước ba mươi tuổi phải trùng kích danh sư cửu tinh thành công, mới có thể còn mạng sống sót. Lưu lại nơi này làm quốc vương của một vương quốc phong hào, thật đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.
- Vậy...
Không nghĩ tới hắn lại trực tiếp từ chối, Triệu Phi Vũ sửng sốt.
Làm quốc vương, hiệu lệnh khắp nơi, uy chấn trong nước, là chuyện vô số người tha thiết ước mơ. Hắn tự nhiên không đồng ý...
- Hiên Viên vương quốc biến thành như vậy, thật sự là lỗi của ta. Như vậy đi, ta mặc dù không muốn làm quốc vương, thật ra có thể giúp các ngươi xem xét một chút!
Có chút do dự, Trương Huyền nói.
Bất kể nói thế nào, nước không thể một ngày không có chủ. Bằng không, khẳng định sinh linh đồ thán, phiền phức rất nhiều. Đây cũng không phải là điều hắn nguyện ý nhìn thấy được.
- A?
Không nghĩ tới mình không muốn làm, còn giúp tìm một người, Triệu Phi Vũ đầy kỳ quái nhìn qua:
- Giúp ta chọn một quốc vương? Không biết là thần thánh phương nào? Đừng nói cho ta biết là Tôn Cường!
Nếu như là Tôn Cường nói, nàng khẳng định sẽ khóc.
Người này thực lực không được tốt lắm, giọng điệu lại lớn không thể chịu được. Mấu chốt nhất chính là, một chút năng lực quan sát lực cũng không có. Nếu thật sự lên làm quốc vương, sợ rằng không bao lâu, toàn bộ Hiên Viên vương quốc đều sẽ xong đời.
- Tôn Cường? Làm sao có thể. Để cho hắn làm quốc vương, chính là tài lớn dùng vào việc nhỏ!
Trương Huyền lắc đầu.
Tôn Cường lại là quản gia của mình, sau này phải đi theo mình, tới thế giới càng lớn hơn, làm sao có thể ở lại loại địa phương nhỏ này, làm người đứng đầu một nước?
- ... Khụ khụ!
Bị nước bọt sặc một cái, vẻ mặt Triệu Phi Vũ bất đắc dĩ.
Thật là có dạng chủ tử gì, lại có dạng người hầu như vậy.
Vốn tưởng rằng Tôn Cường thích khoác lác, là nguyên nhân của một mình hắn. Hiện tại xem ra, người chủ tử này còn khoa trương hơn...
Một người Ích Huyệt cảnh, cái gì cũng không biết, làm quốc vương của vương quốc phong hào, còn tài lớn dùng vào việc nhỏ... Ta có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?
- Vậy ngươi muốn chọn ai?
Cố nén phiền muộn, Triệu Phi Vũ hỏi.
- Nàng...
Trương Huyền mỉm cười, hướng lên bầu trời ngoắc tay:
- Mạc Vũ, xuống đây đi!
Gào!
Hắn vừa nói dứt lời, Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú trong không trung gầm lên một tiếng, bay xuống. Mạc Vũ viền mắt ửng đỏ đi tới trước mặt, muốn gục vào trong lòng Trương Huyền, lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ngừng lại.
Vừa rồi nàng thật sự lo lắng cho hắn tới hỏng rồi.
Chỉ có điều, nàng cũng biết, đối phương đối với nàng không có bất kỳ ý nghĩ gì. Nếu thật sự muốn nhào qua, trái lại tăng thêm xấu hổ.
- Nàng?
Không nghĩ tới một người nữ tử xuống, Triệu Phi Vũ đầy nghi ngờ.
- Không sai. Ta muốn để cho nàng làm vị nữ đế đầu tiên của Hiên Viên vương quốc. Chẳng biết có được không?
Trương Huyền cười nói.
- Nữ đế? Nữ đế của Hiên Viên vương quốc?
Mạc Vũ sửng sốt, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy.