Thân là trưởng lão Thú Đường, đối với nghề nghiệp danh sư này, hắn biết rất nhiều.
Nghề nghiệp này, đại biểu cho chính thống của đại lục, hành vi mẫu mực của tất cả mọi người.
Đánh mạnh vào một vương quốc, muốn giết thái tử sắp đăng cơ của người ta, bản thân cũng bị nghi ngờ. Một khi lại dùng thủ đoạn của độc sư, sau này cho dù đến tổng bộ Danh Sư Đường, cũng khó mà phân ra rõ ràng.
Nếu thật sự mang danh tiếng xấu, sau này ai còn dám bái sư?
Khẳng định tất nhiên sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời, lại không có cách nào rửa sạch.
Sau này còn muốn sát hạch cấp bậc cao hơn, cũng không thể nào.
- Được!
Cổ Mục điện chủ gật đầu.
Lần này nhận mời đi theo, chính là vì chuyện này. Chỉ cần ra tay, cũng coi như báo đáp ơn chỉ điểm của “sư thúc tổ“.
- Tạm thời không vội. Các ngươi nhìn ánh mắt Trương Huyền!
Cổ Mục điện chủ đáp ứng, đang chuẩn bị độc dược, liền nghe được giọng nói của “công tử” ở bên cạnh vang lên.
- Ánh mắt?
Cổ Mục điện chủ sửng sốt, vội vàng nhìn sang. Quả nhiên cho hắn nhìn ra được có điểm không tầm thường.
Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, người thanh niên thân là Chí Tôn đỉnh phong, hoàn toàn không có chút bối rối, trái lại thần sắc thản nhiên.
Quá bình tĩnh.
Cục diện này đổi lại thành bất kỳ kẻ nào cũng sẽ hốt hoảng, hắn tự nhiên hoàn toàn không để ý.
- Chỉ sợ hắn đã có đối sách. Nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy!
“Công tử” nói tiếp:
- Ngươi đừng có vội vàng ra tay, yên lặng theo dõi tình hình!
- Ừ!
Mọi người đồng thời gật đầu, đồng loạt nhìn xuống dưới, đang muốn suy nghĩ người thanh niên rốt cuộc dùng phương pháp gì, khiến cho những binh sĩ không công kích đối với hắn, liền nghe được phía dưới có một âm thanh vang lên.
- Con đường tu luyện, quý ở kiên trì, mới có thể tiến bước, có thành tựu. Đỉnh Lực cảnh, muốn đột phá Ích Huyệt cảnh, cần ba điểm. Đầu tiên, nhận thức chuẩn lực lượng huyệt đạo...
Âm thanh sang sảng, từ trong miệng người thanh niên phát ra.
- Giảng bài?
- Lúc này giảng bài cái gì?
- Có phải đầu óc bị đánh hỏng hay không?
...
Vốn cho rằng hắn có đối sách gì, lại nghe được hắn tự nhiên mở miệng giảng bài, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Mỗi một người đều không hiểu nguyên nhân.
Làm cái gì?
Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, hắn bắt đầu giảng bài?
Người người đều cho rằng, hắn qua gây sự, hắn lại đại chiến khắp nơi, khó thua trận. Người người cảm thấy Danh Sư Đường đứng ra, nhất định sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hắn lại mở miệng nói xông đường, một chút mặt mũi cũng không cho...
Hiện tại, lúc mọi người đều cảm thấy, nhất định hắn sẽ huyết tẩy đài tế thiên, hắn lại bắt đầu giảng bài...
Ngươi có thể ra bài theo lẽ thường hay không?
Ngươi hành động cũng khiến cho người ta không thể nào suy nghĩ được!
Mọi người trên lưng man thú đều là vẻ mặt vỡ mộng, không hiểu nổi Trương Huyền phía dưới rốt cuộc muốn làm gì.
- Không đúng. Hắn không phải đang giảng bài...
Đột nhiên “công tử” kịp phản ứng, biến sắc, thân thể không tự chủ được run rẩy:
- Hắn đây là sư ngôn thiên bẩm... Một lời trăm địch chạy, một lời diệt vạn quân.