- Ta đối với hắn cũng không biết nhiều. Chỉ biết là... Thi đậu danh sư nhị tinh, còn chưa đủ mười ngày!
- Chưa đủ mười ngày?
Lạc Thiên Hồng nhăn mày lại.
Theo lý thuyết, thật sự là một người vừa sát hạch danh sư nhị tinh thành công, không nên lợi hại như vậy chứ?
Ầm!
Vẻ mặt hắn nghi ngờ, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, liền nghe được một tiếng quyền cước đập vào thịt. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Bạch Thần lại né tránh không được, bị đạp một cước ở trên mặt, bay ra bốn, năm mươi thước, đầu cắm ở trên một đoạn tường thấp, dĩ nhiên đã ngất đi.
Liên tục bị Trương Huyền làm cho chỉ có thể nhảy loạn, gặp lực lượng của mình cắn trả, cũng không nhịn được nữa, mạo hiểm muốn đồng quy vu tận cùng đối phương. Kết quả... Hắn là “về”, đối phương ngay cả đánh rắm cũng không có.
- Bạch sư bị đạp một cước bay?
- Thực lực mạnh như vậy?
- Không phải nói thái tử điện hạ là đứng đầu tài tuấn sao? Hắn... chưa đầy hai mươi tuổi, lại đánh bại Bạch sư, chẳng phải càng lợi hại hơn sao?
Vừa rồi “khiêu vũ”, mọi người thấy không hiểu rốt cuộc là tình huống gì. Hiện tại Bạch Thần bị đạp cho choáng váng, có ngốc cũng biết người thanh niên “liều lĩnh” này, thực lực cao, vượt qua cả Bạch sư. tam tinh sơ kỳ
Mỗi một người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như choáng váng.
Xôn xao!
Mọi người giật mình. Rất nhiều binh sĩ xung quanh thấy người thanh niên tiếp tục đi về phía trước, cách bọn họ thái tử điện hạ càng lúc càng gần, đồng loạt vọt tới, ngăn cản ở phía trước.
- Tạm thời không vội!
Thấy Đinh Mục dự định để cho hộ vệ động thủ, Lạc Thiên Hồng vẫy bàn tay một cái.
- Lạc đường chủ...
Còn tưởng rằng hắn muốn thay đổi, Đinh Mục nhìn qua.
- Ta giúp ngươi khuyên nhủ, có thể giải quyết hòa bình là hay nhất!
Tuy rằng trách người này không nói thật, nhưng Lạc Thiên Hồng thiếu nợ ân tình của vương quốc, không thể không báo. Huống gì việc đã đến nước này, cho dù muốn trốn tránh cũng không kịp. Hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
- Vậy nhờ cậy Lạc đường chủ!
Đinh Mục gật đầu.
- Ừ, ngươi tiếp tục tiến hành nghi thức, tốc độ nhanh hơn một chút. Chỉ cần trở thành quốc vương, trong tay cầm ngọc tỷ, lại đơn giản. Ta cũng có lý do tốt hơn giúp ngươi nói chuyện!
Lạc Thiên Hồng nói.
- Vâng!
Đinh Mục liền vội vàng gật đầu, đi nahnh về phía vương vị ở giữa.
Thấy hắn đi nghênh đón vương miện, tiếp nhận nghi thức lên ngôi cuối cùng, lúc này Lạc Thiên Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Trương Huyền đã đi tới. Hắn nhìn về phía rất nhiều binh sĩ rút binh khí ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ:
- Tất cả đều tránh ra cho ta!
- Lạc đường chủ!
Đám binh lính đều biết thân phận của hắn, nhường ra một cái lối đi. Tất cả đều khom người.
- Vị này chắc là Trương Huyền Trương sư. Tại hạ là đường chủ Danh Sư Đường Hiên Viên, Lạc Thiên Hồng!
Đi vài bước đến trước mặt, Lạc Thiên Hồng ôm quyền:
- Ta không biết ngươi và Đinh Mục có thù hận gì. Chỉ có điều, oan gia nên giải không nên kết. Nếu mọi người đều là danh sư, ta lại ở nơi đây làm người giải hòa. Chuyện đến đây thì dừng đi. Ngươi chỉ cần mở miệng, bồi thường thế nào, ta cũng sẽ bảo hắn đi chuẩn bị!