Từ khi nào danh sư nhị tinh lợi hại như vậy?
Nếu như cũng lợi hại như vậy, chính hắn một tam tinh tính là cái gì?
Bên này Bạch Thần càng đánh càng phiền muộn, sắp phát điên rồi. Mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt, cũng đều đưa mắt nhìn nhau, mỗi người cũng lộ ra vẻ mặt phát điên.
Hai người đều là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, còn là danh sư, tốc độ giao đấu rất nhanh. Bình thường một chiêu mới ra, liền nhìn ra phương hướng vị trí công kích của đối phương, hiểu rõ tiếp theo sử dụng thế nào, có thể bị thương hay không, sau đó sớm làm ra phán đoán.
Nói cách khác... Ở trong mắt mọi người, Bạch sư khí thế hung hăng luôn mồm muốn giáo huấn người từ ngoài đến này, đối phương vừa nhấc chân lên, hắn liền nhảy ra phía sau. Bắp đùi vừa nhấc lên, liền nhảy ra phía sau, sau đó còn phối hợp phun ra một ngụm máu...
Ngươi đang chơi tạp kỹ gì vậy?
Nhìn thế nào, so với người xông lại tìm Đinh Mục thái tử gây phiền phức, lại càng không đáng tin cậy hơn?
- Bạch sư đây là đang... khiêu vũ sao?
- Hình như... là đúng!
Trong đám người không biết có ai nói ra.
Người thanh niên tiến về phía trước, vừa nhấc chân, Bạch sư lại nhảy, vừa nhấc chân lại nhảy, giống như con chó nhỏ bị người đùa giỡn, lại giống như cặp đôi khiêu vũ, ngươi tiến ta lui... Thỉnh thoảng còn phun ra một ngụm máu tô điểm một chút...
Ngươi không phải nổi giận đùng đùng muốn giết người sao?
Trực tiếp khiêu vũ, có phần không thể nào nói nổi đi?
Chúng ta không cần làm như vậy...
Phụt! Phụt! Phụt!
Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe nói như thế, nhìn thấy được vẻ mặt ánh mắt cổ quái của mọi người, Bạch Thần thiếu chút nữa một hơi không thở được, lập tức ngất đi.
Khiêu vũ... khiêu vũ em gái ngươi!
Ngươi mới khiêu vũ, cả nhà ngươi mới khiêu vũ!
Ta đây là cùng hắn chiến đấu, chiêu số bị hoàn toàn áp chế, thi triển không ra mà thôi...
Hắn càng nghĩ càng tức giận. Đường đường danh sư tam tinh, nhân vật tuyệt thế uy chấn Hiên Viên vương quốc. Lúc này cho dù thắng được đối phương, khẳng định cũng sẽ trở thành trò cười, bị người cười nhạo.
- Ta với ngươi không đội trời chung...
Hắn rít gào một tiếng, trường đao trong tay lại vung vẩy. Đao quang lóe lên, giống như bố trí ra một quang ảnh ở xung quanh hắn.
Đao pháp nhanh như vậy, tốc độ nhanh như vậy, sử dụng nước tát không lọt để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Lại ở thời điểm hắn cảm thấy đối phương không có cách nào, cúi đầu nhìn lại, hắn lại nhìn thấy được một bàn chân chậm rãi duỗi tới, vẫn cắm ở bên trong khe hở của đao pháp.
- Dựa vào!
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Ta thi triển một chiêu, ngươi có thể nhìn ra lỗ thủng. Thi triển một chiêu, lại có thể nhìn ra lỗ thủng...
Ngươi có phải đã nghiên cứu tất cả võ kỹ ta tu luyện một lượt, hay tất cả đều biết?
Thú vị sao?
Ta có thể đánh một trận ngươi tới một quyền, ta đi một chưởng thật tốt hay không?
Công kích đối với chỗ thiếu hụt của ta, hoàn toàn không lưu tình, thật sự tốt sao?
Bạch Thần khóc.