- Không đạt được Chí Tôn đỉnh phong, tùy tiện qua, chính là đâm đầu vào chỗ chết...
Mạc Vũ sốt ruột hô lên một tiếng. Nói được phân nửa, lúc này nàng mới phản ứng được, đồng tử co lại, môi run rẩy:
- Ngươi nói cái gì... Đã đạt được?
Bốn ngày trước, người này trước khi bế quan, vẫn chỉ là Tông Sư đỉnh phong. Ngày hôm nay hắn tự nhiên nói với nàng đã đạt đến Chí Tôn đỉnh phong?
Đây chính là Chí Tôn, không biết bao nhiêu người bị vây khốn ở tại chỗ, cho tới cuối đời, vẫn không có cách nào thăng cấp. Bốn ngày ngắn ngủi...
Có cần khoa trương như vậy hay không?
Ngươi ăn gì... Mạnh như vậy?
Trong lòng nàng chấn động kinh ngạc, vội vàng nhìn lại. Quả nhiên nàng cảm nhận được khí tức trên người đối phương, như sóng như nước thủy triều, sâu không lường được.
Cho dù thực lực của nàng vừa đột phá Tông Sư, đứng ở phía trước, cũng giống như châu chấu ở trước mặt cùng sông đào, hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ.
- Thực sự là Chí Tôn đỉnh phong?
Mạc Vũ đờ người ra.
Đây rốt cuộc là một quái vật thế nào?
Mấy ngày trước, nói muốn báo thù. Mình nói cho đối phương biết, phải đạt được Chí Tôn đỉnh phong mới có cơ hội và hi vọng.
Nói như vậy, là muốn cho hắn biết khó mà lui, tạm thời không cần nhớ tới loại chuyện không phù hợp thực tế này.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ ngừng cuộc chiến, an tâm đi tham gia thi đấu danh sư. Ai biết... Nói đột phá liền đột phá.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lại từ Tông Sư đỉnh phong đạt được Chí Tôn đỉnh phong. Cái gọi là bình chướng tu luyện, giống như không tồn tại, thăng cấp cũng dễ dàng giống như ăn cơm, uống nước... Còn là người sao?
Có phải nói nửa bước Hóa Phàm mới có khả năng báo thù, ngươi cũng sẽ thuận tiện đột phá một chút hay không?
Nàng là thiên tài luôn luôn cao ngạo vô cùng, ở trước mặt đối phương, nhìn thế nào cũng không khác gì so với phế vật...
Cho dù thiên tài tuyệt thế Mạc Hoằng Nhất... vừa so sánh với hắn, cũng gì cũng không tính.
Thảo nào ngày đó thời điểm nói Chí Tôn đỉnh phong, đám người Triệu Nhã xem thường, cảm thấy chỉ cần lão sư làm, khẳng định có thể thành công. Bây giờ mới biết, căn bản không có khoa trương, thậm chí càng hung tàn hơn.
- Chờ ta một chút, ta cũng qua...
Sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện người thanh niên đã đi xa, nàng vội vàng đuổi theo.
- Thực lực nàng quá kém, vẫn nên cùng Triệu Nhã các nàng, đợi ở chỗ này!