- Ngươi biết Tiểu Tô, Tiểu Lăng?
Tôn Cường nhướng mày.
- Từng... thấy mặt một lần!
Nghe hắn gọi danh sư tứ tinh như vậy, Kim Tòng Hải không dám trả lời, khóe miệng giật một cái.
Hai vị này ở liên minh vạn quốc đều là nhân vật hô phong hoán vũ, trong miệng đối phương lại giống như nhân vật nhỏ...
Cho dù tận mắt nhìn thấy, hắn cũng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
- Nếu quen biết, tính là người quen. Nói cho ngươi biết cũng không sao!
Sắc mặt Tôn Cường hòa hoãn một ít, nói:
- Lão gia nhà chúng ta Dương Huyền, là một vị danh sư. Muốn nói cấp bậc... Lão gia chưa bao giờ nói qua, ta cũng không biết. Chỉ có điều, Tô sư từng ngầm biểu thị, tuyệt đối đạt tới... ngoài lục tinh!
- Danh sư… ngoài lục tinh?
Đám người “công tử”, Kim Tòng Hải, Cổ Mục đồng thời bị dọa cho giật mình.
Khang đường chủ lợi hại nhất liên minh vạn quốc, cũng không quá tứ tinh đỉnh phong, còn cách ngũ tinh một đoạn, càng chưa nói lục tinh.
Danh sư cấp bậc càng cao, chênh lệch cũng lại càng lớn.
Lục tinh và tứ tinh đỉnh phong, thoạt nhìn chênh lệch hai cấp lớn, trên thực tế tu vi lại có sự khác biệt một trời một vực. Loại cường giả này thật sự muốn động thủ, tất cả cao thủ liên minh vạn quốc tập chung vào một chỗ, cũng không chịu nổi một đòn!
Lão gia nhà bọn họ lại là tồn tại cường đại như thế...
Thảo nào chỉ có Đỉnh Lực cảnh, lại dám lớn lối như vậy, đối với bọn họ hoàn toàn không có chút sợ hãi.
Có một vị núi dựa cường đại như vậy ở sau lưng, đừng nói Chí Tôn đỉnh phong, Hóa Phàm cảnh... Cho dù Lưu Vân Tông vô cùng cường đại, khẳng định cũng không dám nói thừa thêm một câu.
Ngụy Dư Thanh trưởng lão ở bên cạnh, thân thể cũng run rẩy, khiếp sợ đến mức suýt ngất đi.
Lão gia trong miệng đối phương, hắn chưa thấy qua. Nhưng thiếu gia lại đã gặp... chính là thiên tài vô cùng Trương thú sư!
Thuần thú giống như bắt chó, xông qua ải giống như bắt con gà!
Vốn tưởng rằng là cao đồ của một vị thuần thú Đại Tông Sư nào đó. Dù thế nào cũng không ngờ, lão sư lại là một vị danh sư siêu cấp vượt qua lục tinh!
Thảo nào trẻ tuổi như vậy lại nghịch thiên như thế...
- Trở lại nhất định phải mau chóng bẩm báo đường chủ!
Thần sắc hắn nghiêm trọng, trong lòng có quyết định.
- Không sai! Chỉ có điều, lão gia nhà chúng ta luôn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lần này cần Cổ điện chủ đi qua, là thiếu gia Trương Huyền. Nhanh chuẩn bị đi một chút. Tốt nhất mang nhiều độc dược một chút. Một khi có tác dụng, cũng không đến mức luống cuống tay chân!
Thấy mọi người bị chấn áp, Tôn Cường thoả mãn gật đầu.
Dương sư là người nào?
Danh sư siêu cấp vượt qua lục tinh, làm quản gia của loại cường giả này, đương nhiên muốn xuất ra khí chất. Nếu như tùy tiện để cho mấy tiểu lâu la hù dọa, sau này còn làm thế nào gặp người?
- Vâng!
Biết vị “sư thúc tổ” này không ngờ là một vị danh sư vượt qua lục phẩm, Cổ Mục lập tức nhớ lại từng chuyện nhỏ khi ở cùng trước kia.
Chỉ ra mấu chốt trong cơ thể hắn, hỗ trợ thuần phục Dung Nham thú, giải quyết khế ước của đại dược vương cổ...
Các loại thủ đoạn, đều cho thấy không tầm thường.
Nghĩ tới những thứ này, hắn nhất thời hiểu rõ... Người này có thể cũng không khoác lác.
Vị sư thúc tổ “Dương sư” này có lẽ thật sự có bản lĩnh cường đại như vậy.
- Công tử, lời hắn nói có thể là lời nói thật hay không?
Kim Tòng Hải và “công tử” cũng truyền âm với nhau.
Tuổi tác của công tử tuy rằng không lớn, tu vi cũng kém hơn so với hắn, nhưng khả năng quan sát lại cực kỳ lợi hại, nhìn người cực chuẩn.
- Lúc hắn nói chuyện, hoàn toàn tự tin, hoàn toàn không có chút giả vờ giả vịt. Sợ rằng vị Dương Sư kia, cũng không đơn giản!
Thần sắc “công tử” thản nhiên.
- Vậy...
- Muốn phân biệt rõ hắn nói là thật hay giả, cũng rất đơn giản. Bọn họ không phải muốn đi Hiên Viên vương thành sao? Ta nhớ đi Thiên Vũ vương quốc, cũng phải đi ngang qua đó. Có thể đi qua xem thử một chút. Nếu như lão gia trong miệng hắn này, thực sự là vị danh sư lục tinh. Qua lại thân thiết với người này, có ích lợi to lớn, không thể nghi ngờ. Vấn đề của ta cũng nhất định có thể giải quyết dễ dàng.
“Công tử” nói tiếp:
- Nếu như không phải, xử lý như thế nào, ngươi xem làm là được!
- Vâng!
Kim Tòng Hải liền vội vàng gật đầu.
Đối phương nói lời chắc chắn, hắn cũng không dám xác định.
Nếu như người này thực sự là hạ nhân của danh sư lục tinh, một khi đắc tội, chẳng khác nào trở mặt cùng loại cường giả này, phiền phức lớn.
Dù sao cũng phải đi Hiên Viên vương thành, vừa lúc có thể đi xem, có lẽ lại có thể phân rõ thật giả, biết được sâu cạn.
Hiểu rõ những điều này, hai người không nói thêm gì nữa.
Cổ Mục cũng không có gì phải chuẩn bị cả. Tất cả gia sản, đều đặt ở chiếc nhẫn trữ vật. Rất nhanh hắn đã chuẩn bị thỏa đáng. Mấy người rời khỏi Độc Điện, tiến thẳng về phía phương hướng Hiên Viên vương thành.
...
Vù!
Tĩnh thất, Trương Huyền lại mở mắt.
- Đáng tiếc...