- Lão sư!
- Thế nào?
Thấy học sinh cắt ngang câu hỏi của “công tử”, sợ hắn tức giận, sắc mặt Cổ Mục điện chủ trầm xuống.
- Bên ngoài có người tự xưng là thúc thúc của lão sư, muốn tiến vào.
Ngô Hi vội hỏi.
- Thúc thúc của ta?
Cổ Mục cảm giác giống như hòa thượng đầu trọc sờ không thấy tóc:
- Ta có một thúc thúc từ lúc nào?
Phụ thân hắn là con trai độc nhất trong nhà. Từ khi nào xuất hiện một thúc thúc?
- Nhưng trong tay hắn có lệnh bài của lão sư.
Ngô Hi vội vàng đưa lệnh bài của Tôn Cường tới.
Nhìn thấy được lệnh bài, Cổ Mục nghiêm sắc mặt:
- Chẳng lẽ là sư thúc tổ phái tới?
Lệnh bài này hắn chỉ cho một người, chính là vị “sư thúc tổ” thần bí kia.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, lại có thủ đoạn quỷ thần khó lường. Hắn mặc dù có thể ở trong hai mười ngày ngắn ngủi, cũng sắp muốn đột phá Chí Tôn đỉnh phong, chính là bởi vì đã từng được vị tiền bối này chỉ điểm.
Ra tay giải quyết tai hoạ ngầm trên người, hỗ trợ thuần phục Dung Nham thú, khiến cho hắn báo thù cho thê tử, lại có thời gian và hi vọng.
Nói thật, đối với vị trưởng bối thần bí này, trong lòng cảm kích không kém gì lão sư trước mắt.
- Sư thúc tổ nào?
Kim Tòng Hải ở một bên, nghe được hắn tự nói, không nhịn được nhìn qua.
- Chuyện này ta vừa vặn muốn bẩm báo với lão sư.
Cổ Mục điện chủ vội vàng đi tới trước mặt:
- Không biết lão sư có thể có một sư thúc thoạt nhìn tuổi không lớn lắm hay không?
Nếu là sư thúc tổ của hắn, tất nhiên cũng chính là sư thúc của vị này.
- Sư thúc?
Kim Tòng Hải không hiểu ra sao:
- Tuổi không lớn lắm? Tên gọi là gì?
- Gọi là Bạch Thiềm. Chỉ có điều, đây là sử dụng tên giả. Cụ thể tên gọi là gì, ta cũng không biết được rõ ràng!
Cổ Mục nói.
Bạch Thiềm, cái tên này, sau này hắn lại để cho Liêu Huân điều tra, chỉ là một y sư bình thường ở Thiên Vũ vương thành. Chắc hẳn sư thúc tổ sợ người biết được, mượn thân phận. Tên họ thật sự của hắn, cũng không biết là gì.
- Hắn người ở đâu?
Thấy hắn nói mơ hồ không rõ, Kim Tòng Hải hỏi tiếp.
Mỗi một người tu luyện, suốt đời đều có không ít lão sư. Chỉ có điều phần lớn đều nửa nghĩa sư đồ. Thật sự thụ nghiệp, có nhận đại ân, thông thường chỉ có một vị.
Lão sư của hắn nhiều năm trước đã mất, không có nghe nói còn có sư đệ các loại. Loại sư thúc đột nhiên xuất hiện này là có ý gì?
- Sau khi từ biệt ở Hồng Liên sơn mạch, lại chưa thấy qua. Chỉ có điều, ta cho hắn một cái lệnh bài. Hiện tại có người cầm qua, chắc hẳn là thế hệ con cháu, hoặc học sinh của hắn!
Cổ Mục nói tiếp.
Nếu như đối phương xưng là thúc thúc của mình, chắc hẳn là vãn bối của vị sư thúc tổ này.
- Sư phụ của ta, Kim Thành Tuyết tiên sinh, mười ba năm trước đây đã mất, chưa bao giờ từng nói với ta chuyện sư môn truyền thừa. Ta cũng không rõ lắm. Chỉ có điều, nếu như là một mạch ra, có lẽ có thể nhận ra.
Nhăn mày lại, Kim Tòng Hải muốn xem thử vị sư thúc này, rốt cuộc là nguồn gốc thế nào. Hắn có chút do dự, nhìn về phía “công tử“.
- Ta đi Thiên Vũ vương quốc chỉ là hưng thú nhất thời. Đi chậm mấy ngày cũng không sao. Nếu là chuyện sư môn của ngươi, tất nhiên phải điều điều tra rõ ràng, để tránh có người vàng thau lẫn lộn!
“Công tử” biết ý tứ của hắn, khoát tay áo, nói.
- Đa tạ công tử!
Thấy đối phương cũng không vì chuyện của mình làm chậm trễ, cảm thấy mất hứng, ánh mắt Kim Tòng Hải nhất thời sáng lên, xoay người phân phó một câu.
- Để cho bọn họ vào đi. Ta vừa lúc xem thử, vị sư thúc này ngươi nói, rốt cuộc là có phải thật sự hay không.
- Vâng!
Cổ Mục gật đầu, nhìn Ngô Hi vẫy vẫy.
Người thanh niên đi ra ngoài. Thời gian không lâu, hai bóng người đi theo ở phía sau, bước đến.
Một người đi trước, thực lực chỉ có Đỉnh Lực cảnh, thân hình mập mạp, chắp hai tay ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút ngạo khí, chính là Tôn Cường.
Một lão nhân phía sau, lại là một vị cường giả Chí Tôn đỉnh phong, khí tức trầm ổn, ánh mắt sáng như điện.
Ngụy Dư Thanh trưởng lão.
Ba người đi tới, Ngô Hi còn chưa kịp giới thiệu, Tôn Cường lại liếc mắt nhìn tới:
- Các ngươi người nào là Cổ Mục?
Thấy người này không có bất kỳ cấp bậc lễ nghĩa, gọi thẳng kỳ danh của điện chủ, cử chỉ mang theo sự ngạo mạn, sắc mặt đám người Ngô Hi khó coi.
- Chính là tại hạ!