Đây chính là Khổng sư!
Người sáng lập Danh Sư Đường, nhân vật đẳng cấp siêu cường thành lập danh sư.
Có thể bái hắn làm sư, không chỉ có thể biết được phương pháp giải quyết thai độc tiên thiên, quan trọng hơn chẳng khác nào có cái núi dựa lớn.
Người lợi hại như thế, thu làm học sinh, thế nào cũng phải cấp cho ngót nghét một vạn khối linh thạch làm lễ gặp mặt. Nếu không, cũng có lỗi với thân phận lão sư của thiên hạ chứ?
Sớm biết rằng ngươi chính là Khổng sư, giả vờ cái gì, khẳng định đáp ứng lập tức, nói cũng không nói thêm một câu...
Trương Huyền cảm thấy hối hận tới mức xanh cả ruột.
Khổng sư thu đồ đệ, tự nhiên từ chối. Trên thế giới còn có người nào ngu hơn so với hắn nữa sao?
Sớm biết được, có cơ hội như thế, thế nào hắn cũng phải lật sách nhìn hình. Biết lão nhân này là ai, hắn không đến mức làm ra quyết định ngu xuẩn như thế...
- Trương sư, Khổng sư qua đời từ lâu không biết đã bao nhiêu năm. Đây chỉ là bức tượng của hắn, không có ý thức...
Thấy người này giống như điên, Tô sư vội vàng tiến lên.
Khổng sư sớm đã biến mất ở trên đại lục không biết bao nhiêu năm. Ở trên bức tượng cũng chỉ là một ít ý niệm còn sót lại mà thôi. Đừng nói ngươi ở nơi này khóc lớn náo loạn lớn, cho dù đập nát bức tượng cũng vô dụng!
Vẫn thu ngươi, thu cái gì?
Ngươi cho rằng tường môn của Khổng sư dễ dàng tiến vào như vậy sao?
- Chẳng lẽ không phải là hắn?
Khác với suy nghĩ của Tô sư, đám người Khương đường chủ, Chúc trưởng lão nhìn nhau, cũng đầy nghi ngờ.
Buổi trưa, trời thừa nhận danh sư, Khổng sư thu đồ đệ... Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.
Kết quả, vị đồ đệ này, lập tức từ chối...
Trước đó còn đang suy nghĩ có phải là vị Trương sư Trương Huyền này hay không? Hiện tại xem ra không giống!
Ngươi xem vẻ mặt hắn khát vọng và chờ đợi, làm sao có thể từ chối cơ hội tốt như vậy?
Đương nhiên, để cho Trương Huyền biết ý nghĩ của mấy người, khẳng định nước mắt sẽ chảy xuống: Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Ta căn bản không biết có được hay không...
- Không có ý thức? Được rồi!
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bức tượng trước mắt, quả thật vẫn không nhúc nhích, lại không có dao động ý niệm trước đó, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngón tay hắn len lén đưa tới.
Vù!
Trong đầu xuất hiện sách:
- Bức tượng được làm tại La Hải Thành, chín tia thợ thủ công lưu lại, dùng đất ở dưới biển sâu nung lên bảy bảy bốn mươi chín ngày tạo thành, nghìn năm không bị hủy. Khuyết điểm:...
Phụt!