Bị người làm phiền, vẻ mặt Lâm Nhược Thiên không vui.
- Tam trưởng lão, hắn...
Hộ vệ đi tới, môi run rẩy.
- Thế nào? Lẽ nào đã bắt được hung thủ? Bắt được hung thủ có gì phải khẩn trương?
Lâm Nhược Thiên nhìn qua.
Tam trưởng lão được phái đi bắt hung thủ, hiện tại lại có tin tức, sợ rằng hung thủ dĩ nhiên đền tội.
- Không phải... Là tam trưởng lão được người đưa trở về! Bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hạ thân của hắn bị người đá vỡ, đã hoàn toàn phế...
Vẻ mặt hộ vệ buồn bã giống như đưa đám.
- Bị người đá vỡ?
Lâm Nhược Thiên sửng sốt, vẻ mặt lập tức phát điên:
- Là ai? Ai lớn gan như vậy?
Ta nhổ vào!
Lâm gia vẫn là hùng bá vương thành, không người nào dám chọc. Mẹ nó ngày hôm nay thế nào vậy?
Con trai trước tiên bị người đánh thành trọng thương ném vào hố phân. Tam trưởng lão đi truy đuổi điều tra còn bị người đá vỡ chim!
Từ lúc nào Lâm gia bọn họ bị người khi dễ như vậy?
Nếu như bị khi dễ thành như vậy, lại không có bất kỳ hành động nào, sau này Lâm gia còn làm sao đặt chân ở Thiên Vũ vương quốc nữa?
- Là... Là vương thất phái người đưa tới! Có người nói hung thủ bất ngờ tập kích thiếu gia chạy trốn tới vương cung, bị chuột tìm dấu vết tìm được. Kết quả hai bên phát sinh mâu thuẫn, tam trưởng lão bị đối phương một cước đá cho như vậy. Những hộ vệ khác cũng là sinh tử không rõ...
Hộ vệ nói ra tin tức biết được.
- Về phần người xuất thủ, hình như là hội trưởng Liễu Trình của nghiệp đoàn y sư gần đây danh tiếng vang xa. Hung thủ bất ngờ tập kích thiếu gia, chính là học sinh của hắn...
Thiên Vũ vương cung có nội gian của Lâm gia. Muốn hỏi thăm ra việc này, cũng không khó.
- Liễu Trình? Đáng giận... Dám đả thương nhi tử và tam trưởng lão của ta. Xem uy nghiêm của Lâm gia chúng ta như không có gì. Lâm Nhược Thiên ta và hắn không chết không dừng...
Biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, Lâm Nhược Thiên gào thét một tiếng, sắp phát điên rồi!
Người này từ chỗ nào xuất hiện, luôn gây phiền phức cho Lâm gia bọn họ, còn nghiện rồi sao?
Chữa trị tốt hùng sư đuôi vàng, phá hủy bố trí và kế hoạch của bọn họ, không gây phiền phức cho ngươi, cũng không tệ, lại còn dám phái học sinh đả thương người, tự mình còn ra tay đánh bị thương tam trưởng lão...
Một hội trưởng danh dự mà thôi, ai cho ngươi lá gan?
- Người đâu, bắt Liễu Trình này tới cho ta. Không giết hắn, khó giải được mối hận trong lòng của ta...
Buồn bực sắp muốn nôn ra máu, Lâm Nhược Thiên vẫy bàn tay một cái, khôi phục khí chất của thế hệ kiêu hùng.
Cần gì quan tâm ngươi là hội trưởng gì, thiên tài gì. Đắc tội ta, ta lại giết chết ngươi. Sau này cho dù nghiệp đoàn y sư đến gây phiền phức, ta cũng có lý...
Phân phó của hắn còn chưa có kết thúc, đã thấy một tên hộ vệ cũng đầy hốt hoảng chạy tới:
- Gia chủ, không xong... Liễu hội trưởng kia dẫn theo học sinh của hắn, đã đi tới ngoài cửa, nói muốn tìm Lâm gia chúng ta tính sổ, đòi lại công đạo. Muốn chúng ta... Xin lỗi!
- Xin lỗi? Hắn đánh bị thương người của ta, còn muốn bảo ta xin lỗi?
Mắt ửng đỏ, Lâm Nhược Thiên điên thật rồi!