Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Đạo Hữu Khuyết - Trương Huyền (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tiếng tăm tăng cường nhưng vị danh sư do Trương Huyền đóng giả, ‘Dương Huyền’ danh sư này ngược lại rõ ràng rảnh rỗi.  

             Ba trăm vạn kim tệ, coi như người có tiền ở Thiên Huyền Vương thành cũng không phải là ít, thế nhưng người có thể lấy ra để tặng người mà không ngần ngại chút nào, cũng sẽ không quá nhiều, mà người như thế nếu như không phải thực sự gặp phải vấn đề khó có thể giải quyết, khẳng định không dám quấy nhiễu thanh tĩnh của một vị danh sư.  

             Âu Dương hội trưởng, Trần Tiêu đan sư đi rồi, phủ đệ lại tiếp tục yên tĩnh.  

             Nghỉ ngơi đến giữa trưa, thực sự cảm thấy là sẽ không có ai lại đây, Trương Huyền lại xoá đi ngụy trang, một lần nữa trở lại học viện.  

             - Lão sư, Hoàng Ngữ tiểu thư tìm ngươi, nàng đang chờ ở trong lớp học...  

             Còn không trở lại lớp học, liền thấy Viên Đào tiến lên đón.  

             - Nàng tìm ta làm gì?  

             Trương Huyền sững sờ, biết Viên Đào cũng không trả lời được, không hỏi thêm nữa, trở lại lớp, quả nhiên thấy Hoàng Ngữ tiểu thư đứng ở trong phòng, yên tĩnh giống như một bức thư họa.  

             Nàng có thể trở thành là danh sư học đồ, cũng không phải là chỉ bởi vì là con gái của hội trưởng giáo sư công hội, loại khí chất hờ hững điềm tĩnh này, liền có thể để cho người ta dễ dàng có hảo cảm hơn.  

             Quả nhiên, nàng đứng ở giữa gian phòng, mấy người Trịnh Dương, Viên Đào thỉnh thoảng liếc mắt qua chỗ nàng, Triệu Nhã tức giận đến mức muốn giết người.  

             Bổn cô nương cùng Vương Dĩnh không có kém cô nàng kia có được hay không? Bình thường khi đi học, làm sao không thấy các ngươi lén lút liếc nhìn chúng ta?  

             Đáng ghét!  

             - Trương đại sư!  

             Không để ý tới tâm tư của những tiểu nữ sinh này, thấy hắn trở về, ánh mắt của Hoàng Ngữ sáng lên, vội vàng đi tới.  

             - Hoàng tiểu thư tìm ta có thể có chuyện?  

             Trương Huyền nghi hoặc.  

             - Lục đại sư muốn ta mời ngươi qua nhà ông ý một chuyến.  

             Hoàng Ngữ ôm quyền nói.  

             - Lẽ nào hắn muốn mang ta đi Vương cung tàng thư khố?  

             Ánh mắt của Trương Huyền sáng lên, nói.  

             Trước Lục Trầm từng đáp ứng dẫn hắn đi Vương cung tàng thư khố tìm kiếm bí tịch Ích Huyệt cảnh, chỉ vì Thẩm Truy bệ hạ không ở Vương thành, liền chưa nói đến , hiện tại chuyên môn để Hoàng Ngữ đến tìm mình, chắc là sự tình có tiến triển đi.  

             - Ây... Không phải!  

             Hoàng Ngữ có chút lúng túng:  

             - Là Lục đại sư muốn sát hạch ta cùng Bạch Tốn, dự định để ngươi làm giám khảo.  

             - Để ta làm giám khảo? Trương Huyền sững sờ.  

             Hoàng Ngữ cùng Bạch Tốn đều muốn bức ‘Mặc Hiên đồ’ của Lục Trầm đại sư, Lục đại sư liền đưa ra quy tắc, trong hai người ai nghiên cứu thư họa càng sâu sắc hơn, sẽ cho người đó, chính vì như thế, mấy ngày trước, hai người mới tìm đến Trương Huyền, muốn để cho hắn chỉ điểm thư họa, bản thân có biết gì về thư họa đâu, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói bậy vài câu, kết quả để hai người như nhặt được trân bảo, chuyên tâm học tập, hiện tại hẳn là đợt sát hạch cuối cùng.  

             - Vâng, Lục đại sư biết ngươi có nghiên cứu rất sâu về thư họa, có thể đưa ra phán xét đúng trọng tâm nhất, vì lẽ đó, muốn ta tới mời ngươi, để ngươi nhất định phải đi qua.  

             Hoàng Ngữ nói.  

             Trương Huyền lông mày nhăn lại, mí mắt giật giật.  

             Cho dù là bút vẽ hắn cũng không biết là cái gì, còn muốn phán xét đúng trọng tâm... Vị Lục đại sư này ngược lại thật sự là đề cao hắn.  

             Bất quá, nhận chỗ tốt của người ta, còn hy vọng có thể mượn danh nghĩa của đối phương tiến vào Vương quốc tàng thư khố, tự nhiên cũng không tiện cự tuyệt.  

             Lại thêm người mở miệng là Hoàng Ngữ nữa, phải biết sự tình học tâm tra hỏi, nàng thế nhưng đã giúp mình một ân tình rất lớn.  

             - Được rồi, chỉ cần không chê ta nói bậy là được, khi nào thì bắt đầu?  

             Gật gật đầu, Trương Huyền đồng ý.  

             - Vốn là nói là buổi trưa bắt đầu, ngươi vẫn không ở đây. Bất quá, chúng ta hiện tại liền đi, chắc là vẫn tới kịp.  

             Hoàng Ngữ nói.  

             - Buổi trưa?  

             Trương Huyền sững sờ.  

             Hắn rời giường cũng đã là lúc mặt trời lên cao, lại đợi một hồi lâu, mới lắc lư đi ra ngoài, hiện tại đã gần như buổi chiều... Ngày hôm nay đã kiểm tra, hơn nữa liền hiện tại, cũng có chút quá sốt ruột đi!  

             - Ừm! Hoàng Ngữ gật đầu.  

             - Được rồi!  

             Thấy dáng dấp của đối phương, e rằng nhất định phải mang hắn đi, Trương Huyền biết từ chối cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là bàn giao đám người Triệu Nhã vài câu, rồi đi theo ở phía sau Hoàng Ngữ đi ra học viện.  

             - Ta biết thư họa học lên rất khó, tỷ thí thật giống cũng không quá dễ dàng đi!  

             Trên đường Trương Huyền không nhịn được hỏi.  

             Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện tỉ thí thư họa nên cũng không biết quy tắc.  

             Cũng không thể để cho nàng cùng Bạch Tốn đồng thời vẽ tranh, sau đó sẽ tiến hành so sánh đi.  

             Hoàng Ngữ xuất thân giáo sư công hội, lại thêm là danh sư học đồ, coi như không chuyên môn học thư họa, khẳng định cũng cực kỳ am hiểu, còn Bạch Tốn... Cái tên gia hỏa này chỉ biết là luận võ, hắn thật rất khó tưởng tượng hình ảnh đối phương cầm bút vẽ tranh.  

             - Sát hạch là do Lục đại sư cùng Nguyên Ngữ đại sư định ra, ta cùng Bạch Tốn cũng không biết tin tức gì cả, quy tắc cụ thể của lần sát hạch này cũng không rõ lắm!  

             Hoàng Ngữ lắc lắc đầu.  

             - Nguyên Ngữ đại sư?  

             Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang.  

             Cái tên này không phải y sư nổi tiếng trong Thiên Huyền Vương thành sao? Làm sao lại cùng Lục đại sư định ra quy tắc sát hạch thư họa?  

             - Nguyên Ngữ đại sư không những là y đạo đại sư, tại phương diện thư họa cũng có nghiene cứu hơn nữa trình độ còn rất cao, ngay cả Lục đại sư đều khen không dứt miệng, một bộ ‘Giang Điểu đồ’ trông rất sống động, vẽ tranh trên thuyền, dĩ nhiên dẫn tới chim đến, hót dài không ngớt, truyền làm giai thoại.  

             Hai mắt của Hoàng Ngữ tỏa sáng, tràn đầy sùng bái.  

             - Lợi hại như vậy?  

             Trương Huyền tặc lưỡi.  

             Hắn từ lúc thu nhận Vương Dĩnh liền nghe nói qua Nguyên Ngữ đại sư, vẫn cho rằng hắn chỉ là một vị y sư, nằm mơ cũng không nghĩ tới, phương diện thư họa của hắn cũng lợi hại như vậy.  

             Vẽ tranh có thể đem chim thật đưa tới, đủ để chứng minh trình độ, coi như không sánh được Lục Trầm đại sư, cũng khẳng định cách biệt không xa.  

             - Đúng đấy, lần này Lục đại sư không những mời ngươi, còn mời hắn, nói ba người làm phán xét, mới có thể công chính.  

             Hoàng Ngữ nói.  

             Trương Huyền gật đầu.  

             Đã có hai vị chân chính thư họa đại sư trấn thủ, bản thân chính là cái góp đủ số mà thôi, đến thời điểm chỉ cần nói theo họ vài câu là được, cũng là không cần sốt sắng như vậy.  

             Ngược lại hắn đối với thư họa một chữ cũng không biết, lần trước đè ép Lục đại sư, là công lao của thư viện, một lúc nữa bớt nói đi một chút, miễn cho lộ ra sơ sót.  

             Hai người vừa đi vừa nói, thời gian không lâu đã đi tới phủ đệ của Lục Trầm đại sư.  

             Còn chưa tới đến trước mặt, quản gia Thành Bá liền tiến lên đón:  

             - Trương đại sư, Hoàng tiểu thư, các ngươi làm sao giờ mới đến, Nguyên Ngữ đại sư nói rằng buổi chiều còn muốn đi bái phỏng người nào đó, suýt chút nữa là không muốn đợi tiếp.  

             - Là ta đi ra ngoài một chuyến, để Hoàng tiểu thư đợi lâu.  

             Trương Huyền có chút ngượng ngùng nói.  

             Đối phương đã hẹn là buổi trưa, đáng tiếc mấy ngày nay hắn vẫn không ở học viện, Hoàng Ngữ cũng không tìm được, lúc này mới làm lỡ thời gian.  

             - Xin mời!  

             Nghe hắn nói như vậy, Thành Bá cũng không dám nhiều lời, bắt chuyện hai người đi về phía trước.  

             Có phủ đệ của chính mình nên lần thứ hai đi tới đây, có cảm giác khác.  

             Phủ đệ của Lục đại sư tuy rằng mộc mạc thanh nhã, nhưng trang trí lại cực kỳ hoàn mỹ, so với nó, tòa phủ đệ kia của mình kém quá nhiều, căn bản không cùng một cấp bậc.  

             Đương nhiên, tòa phủ đệ kia của mình nếu như đúng là do một vị danh sư trang trí, chắc chắn sẽ không phải là dáng dấp kia, chỗ ở của thương nhân tự nhiên không thể sánh vai cùng chỗ ở của một vị thư họa đại sư.  

             Đi theo phía sau Thành Bá, chỉ trong chốc lát liền đến phòng tiếp khách, giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Lục Trầm đại sư cùng một ông lão đang ngồi uống trà, bình thường uy vũ không gì sánh được Bạch Tốn, đang trốn ở một bên, mặt đầy lo lắng nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy hai người, lập tức mừng rỡ, tiến lên đón.  

             - Trương đại sư, ngươi đến rồi...  

             Trương Huyền gật đầu, nhìn về phía vị Nguyên Ngữ đại sư danh chấn Vương thành này.  

             Trông qua lão nhân này khoảng sáu, bảy mươi tuổi, chòm râu trắng như tuyết, tuy rằng tuổi không nhỏ, hai mắt lại lấp lánh có thần, làm cho người ta có cảm giác tinh lực tràn đầy, không hổ là y sư, bằng chừng ấy tuổi, còn có loại tinh thần này, quả nhiên có được thanh danh vang dội như vậy không phải là người tầm thường.  

             - Tiểu huynh đệ, ngươi đến rồi.  

             Lục Trầm đại sư mỉm cười, đứng lên.  

             - Lục Trầm đại sư!  

             Trương Huyền ôm quyền.  

             - Ân, đến, ta giới thiệu cho ngươi một lần, vị này chính là Nguyên Ngữ đại sư, cũng là bạn tri kỉ bạn tốt của ta, thư họa đại sư.  

             Lục Trầm vừa cười vừa giới thiệu song phương với nhau:  

             - Nguyên Ngữ, đây chính là người mà ta hay cùng ngươi nhắc đến, Trương Huyền tiểu huynh đệ, tuy rằng tuổi của hắn của trẻ, nhưng ở trên phương diện thư họa, e rằng cũng không hề ở dưới ngươi và ta.  

             - Đại sư quá khen, ta chỉ là... Thuận miệng... Tùy tiện học một ít mà thôi. Sao dám so sánh với đại sư.  

             Trương Huyền vội nói.  

             Lần trước sang đây xem hiểu được bức họa của Lục đại sư vẽ, đó là bởi vì có Thiên Đạo thư viện, cái máy gian lận mạnh mẽ này ở trên người, thật nếu để cho hắn quan sát, ba năm cũng nhìn không ra được cái gì.  

             - Học không phân lớn nhỏ, người giỏi làm thầy, ngươi có thể nhìn ra vấn đề của hai bức họa ‘Hạ Thu đồ’ cùng ‘Xích Hùng Khiếu Thiên’, phần nhãn lực này liền rất tốt, người trẻ tuổi có kiến thức như vậy càng ngày càng ít.  

             Nguyên Ngữ đại sư mở miệng.  

             Âm thanh ôn hòa trong suốt, làm cho người ta một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.  

             Xem ra hắn đã nghe Lục Trầm nói về sự tình liên quan tới Trương Huyền, hai con mắt đen nhánh nhìn sang, mang theo hiếu kỳ.  

             - Đại sư quá khen rồi... Trương Huyền lần thứ hai ôm quyền.  

             Cho tới giờ khắc này hắn mới biết tên của hai bức họa lúc trước kia.  

             Nếu như cho Lục Trầm, Nguyên Ngữ biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ thổ huyết tại chỗ.  

             Thư họa gia vẽ tranh, đều sẽ lưu lại tên cùng đủ loại thư khoản, chữ viết ở trên bức họa, sau đó hi vọng nương theo thời gian trôi qua, cũng có thể tên lưu thiên cổ, vang vọng hậu thế.  

             Chính vì như thế, thời điểm hắn xem hai bức họa kia, bên trên là có tên tuổi, chỉ có điều dùng chính là chữ viết đặc thù mà thư họa gia yêu thích, hơn nữa lại còn viết ngoáy nên hắn không nhận ra được mà thôi.  

             Thư họa học đồ đều có thể xem hiểu kiểu chữ này, hắn cũng không nhận ra, thậm chí còn không biết tên của bức họa kia... Liền mức độ này còn bị coi là đại sư... Thật sự là không có mặt mũi thừa nhận...  

             Mấy người lại khách sáo vài câu.  

             Không thể không nói vị Nguyên Ngữ đại sư này quả là không phải người tầm thường, đổi làm người khác nhìn thấy Trương Huyền trẻ tuổi như thế tất nhiên sẽ sinh ra sự coi thường, hắn không những không có, trái lại mang theo sự thưởng thức.  

             - Được rồi, nếu người đến đông đủ, chúng ta liền bắt đầu đi!  

             Lục Trầm đại sư vuốt râu, nói.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!