Địa Cung trước đó, tất cả mọi thứ, giống như là một giấc mộng, không để lại một chút dấu vết nào cả.
- Lão sư...
Thân thể Lạc Thất Thất nhoáng một cái, té ngã xuống trên đất.
Nếu như nói, vừa rồi lão sư còn có thể chạy trốn thì bây giờ... Đã không có bất kỳ hy vọng gì nữa!
Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi c*̃ng tái đi, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất.
Nàng vẫn muốn đấu cùng đối phương, muốn đánh cược rồi chiến thắng. Thế nhưng không nghĩ tới lại làm cho đối phương chết!
Huống chi, nếu không phải vị Trương Huyền này vì cứu bọn họ thì làm sao có thể xui xẻo như vậy cơ chứ?
Nhớ lại từng hình ảnh từ lúc gặp hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy, hắn ta chỉ không để ý tới mình mà thôi, trên thực tế bất kể là thực lực hay là hiểu biết, đều vượt xa người cùng thế hệ...
Thậm chí ngay cả người luôn cao ngạo như nàng cũng không tự chủ được mà phải bội phục không thôi.
- Hiện tại ta sẽ về hoàng cung, xin cha xuất binh... Coi như đào ba thước đất thì cũng phải cứu Trương sư ra...
Ngột ngạt một lát, Diệp Tiền xiết chặt nắm tay, mạch máu trên đầu toác ra.
- Không sai, ta và ngươi đi qua, nếu như Diệp Vấn Thiên không xuất binh thì ta sẽ bẩm báo phụ vương!
Nghe thấy hắn nói như thế, Ngọc Phi Nhi đứng dậy, cắn răng, muốn rời đi cùng Diệp Tiền.
Bây giờ trong lòng nàng chỉ có một tâm niệm... Hắn không thể chết!
- Các ngươi không thể đi!
Hai người vừa muốn rời khỏi thì Hình Viễn đã lắc người một cái, chặn lại ở phía trước.
- Làm sao? Ngươi muốn chặn ta sao?
Tròng mắt hơi híp lại, khí tức trên người Ngọc Phi Nhi bốc lên.
Thực lực Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh trong nháy mắt đã xao động tràn ra, mang theo lực lượng làm cho người ta sợ hãi.
Nàng và Trương Huyền tỷ thí, bị quản chế khắp nơi, một thân thực lực không thi triển ra được. Thế nhưng đối mặt với Hình Viễn, nàng lại không hề yếu.
- Ta không ngăn cản, chỉ là... Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Không nghĩ tới Lục công chúa muốn ra tay với hắn, sắc mặt Hình Viễn tái nhợt, lại cắn răng nói:
- Địa Cung này liên quan tới Ngô Dương Tử, liên quan tới Dị Linh tộc, một khi tin tức rò rỉ ra thì sẽ tạo thành hậu quả gì các ngươi biết không?
- Hậu quả thì như thế nào chứ? Tránh ra!
Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
- Hình Viễn nói không sai!
Lạc Thất Thất đi tới, mặc dù thân thể mềm mại vẫn run rẩy như cũ, thế nhưng thanh âm cũng đã trở nên bình ổn:
- Khôi lỗi Dị Linh tộc cung điện dưới lòng đất, một khi bị đào ra, một người cũng có thể diệt hết toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc... Đến lúc đó sinh linh đồ thán, tuyệt không phải... Là chuyện mà lão sư nguyện ý nhìn thấy!
- Ta...
Ngọc Phi Nhi xiết chặt nắm tay.
- Lão sư nhân đức, không đành lòng nhìn các ngươi bị giết, cho nên sao có thể đành lòng nhìn ngàn vạn sinh linh tử vong cơ chứ?
Hốc mắt Lạc Thất Thất ửng hồng.