Mặc dù không biết ý tứ của hắn, thế nhưng thấy khuôn mặt hắn ngưng trọng, Ngọc Phi Nhi không dám chần chờ mà vội vàng mở nắp bình ra rồi uống vào.
Rượu ngon vào bụng, nàng lập tức cảm thấy có một dòng nước nóng lưu chuyển toàn thân, không tới hai hô hấp, thương thế cực nghiêm trọng trước đó đã trở nên tê dại, triệt để khôi phục.
- Cái này...
Nhìn thân thể đã khôi phục, hai mắt Ngọc Phi Nhi choáng váng.
Cái này chẳng lẽ... Chính là thánh dược chữa thương mà Ngô Chấn đã nói tới?
Thực sự có công hiệu lợi hại như vậy sao?
Vội vàng đưa rượu thuốc cho ba người khác uống vào, rất nhanh đã hoàn toàn khôi phục.
- Hình Viễn, thu hồi thi thể Ngô Dương Tử tiền bối, đi mau!
Thấy mọi người đã khôi phục, Ngọc Phi Nhi nói một câu. Sau đó mấy người vội vã đi theo sau lưng Trương Huyền, đi thẳng về phía trước.
Thân thể đã khôi phục, tốc độ của mọi người cực nhanh. Điểm thiếu sót duy nhất chính là, Trương Huyền phải không ngừng đỡ lấy cái đầu, nếu không, không cẩn thận sẽ ngã xuống.
- Nhanh lên nữa...
Biết thời gian không đợi người, Trương Huyền không để ý tới nhiều như vậy mà giỡ đầu xuống, lại lấy hai tay ôm ở trước ngực, dẫn đầu xông về trước.
Mặc dù linh hồn còn không có hoàn toàn phù hợp với khôi lỗi, thế nhưng khôi lỗi lại có thực sự quá mạnh, lực lượng cấp bậc Thánh vực không phải là dùng để trưng cho đẹp. Cho nên chỉ cần đạp mạnh lên trên mặt đất là đã có thể bay lượn thật xa.
Đám người Ngọc Phi Nhi cũng dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi theo được.
Không lâu sau, bốn người một khôi lỗi đã chạy ra được gần hai, ba cây số, khoảng cách với thềm đá càng ngày càng gần.
- Mọi người nhanh lên, chỉ cần chạy ra khỏi thềm đá thì sẽ an toàn...
Trương Huyền thúc giục.
Đi vào thềm đá là có thể một lần nữa bố trí trận pháp, chặn lại đối phương. Như vậy cũng cho thấy mọi người có thể bỏ trốn mất dạng.
Rống!
Đang chạy như điên thì đã nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ, tốc độ của bọn hắn quá nhanh, rốt cục đã dẫn tới các khôi lỗi khác chú ý.
Nương theo tiếng rống này, chung quanh mọi người lập tức có bóng người, rất nhiều khôi lỗi trước đó đi tới dòng sông bổ sung năng lượng đã lao đến, chặn đường ra ngoài.
- Nguy rồi...
Khuôn mặt Trương Huyền trầm xuống.
Vừa rồi hắn chỉ lo lắng đám người kia bổ sung lực lượng xong sẽ một lần nữa trở về. Sắp không có thời gian, thế nhưng không nghĩ tới, vẫn chậm mấy chục hô hấp!
- Làm sao bây giờ?
Không nghĩ tới vừa trốn tới đây lại bị nhiều khôi lỗi như vậy vây quanh, khuôn mặt của Ngọc Phi Nhi đám người đều trắng bệch.
Trước đó bọn họ còn nắm giữ rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, có thể chống đỡ được. Thế nhưng hiện tại thủ đoạn đã dùng hết, lại bị vây ở đây, còn chạy trốn như thế nào nữa chứ?
Rống!
Trương Huyền tiến về phía trước một bước, dường như đang muốn giải thích cái gì đó thì một đầu khôi lỗi đã bỗng nhiên lao đến, dùng một cước đạp lên trên người hắn.
Phanh!
Đầu và thân thể tách rời, thân thể bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất.
- Những khôi lỗi này... Còn có thể phân rõ địch ta?
Con ngươi Trương Huyền co rụt lại.