Trương Huyền sững sờ, xoay đầu lại.
Hiển nhiên hắn không có nghĩ đến vị Ngô học trưởng khiến cho thái tử cũng phải kính trọng không dứt này sẽ gọi hắn.
Phanh phanh!
Ah ah!
Bên này vừa quay đầu thì ở giữa đã truyền đến một hồi thanh âm quyền cước đánh vào thịt và tiếng kêu thảm.
Hắn nóng nảy vội vàng xoay người lại thì đã thấy thầy Hồng đã mất đi chỉ điểm, lần nữa bị quần ẩu.
- Di chuyển một thước về phía trước bên phải, xoay người dùng chiêu thứ tám Cầm Long chưởng...
Hắn lại một lần nữa truyền âm.
Hô hô hô!
Nghe thấy hắn nói, thầy Hồng lần nữa chiếm thế thượng phong, áp chế cho ba người không thở nổi, liên tục đánh ra hai quyền, trước mắt La Chiêu, Trần Việt đã biến thành màu đen.
- Trương sư!
Trong lúc đang nói tới vui mừng thì tiếng gọi của thầy Ngô lần nữa vang lên bên tai.
- Ai!
Trương Huyền quay đầu.
Phanh phanh!
Ah ah!
Hồng sư lần nữa kêu thảm.
- Mẹ nó!
Thấy nhất thời không chỉ điểm thầy Hồng đã bị đánh, Trương Huyền vội vàng lần nữa quay đầu, mở miệng nói:
- Thân khẽ nhảy lên, lấy Tức Khinh thân, lui lại bảy bước...
- Trương sư!
Nói còn chưa dứt lời thì Ngô Chấn đã tiếp tục nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Trương Huyền sắp sụp đổ.
- Ta... Chỉ tùy tiện gọi, ngươi cứ tiếp tục!
Ngô Chấn vẫy tay.
- ...
Trương Huyền.
Mẹ nó, cái tên này thật sự là cao sinh của Hồng Viễn Danh sư học viện hay sao?
Sao lại hèn như vậy chứ?
Bên này hắn cảm khái thì thầy Hồng trong sân nước mắt chảy ròng:
- Trương sư, ngươi có thể chuyên tâm chút hay khônghe... Ta không thể chơi như vậy a. Nế cứ tiếp tục chơi như vậy, ta sẽ chết...