La Chiêu không nhịn được nhìn về phía thầy Hồng cách đó không xa:
- Ngươi nói nghiêm túc chứ?
Lập tức hắn nhìn thấy thầy Hồng như sắp khóc, vẻ mặt như là bị táo bón, hắn khẽ gật đầu.
Mặc dù không biết vì sao thầy Trương lại muốn làm như thế. Thế nhưng đã có kinh nghiệm trước đó, hắn biết đối phương không làm chuyện gì mà không có nắm chắc. Trương Huyền đã nói như vậy, nhất định đã có chủ ý của riêng mình.
- Thế nào, không dám sao? Coi như không dám thì đừng có nói nhảm nữa.
Khoát tay áo, Trương Huyền không nói thêm lời nào nữa.
- Vì sao lại không dám cơ chứ? Ta sợ một lát nữa, hắn sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Đám người Trần Việt, La Chiêu nhìn nhau, xác nhận đối phương nghiêm túc, tất cả đều cười ha hả một tiếng.
- Thái tử điện hạ, tình cảnh mới vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi đấy, không phải là chúng ta muốn bắt nạt người khác. Là thầy Hồng tự nguyện khiêu chiến ba người chúng ta để quyết định vấn đề danh ngạch. Hắn đã khẩn thiết như vậy, khăng khăng muốn, như vậy mong rằng điện hạ thành toàn!
Sợ đối phương đổi ý, Trần Việt vội vàng ôm quyền.
- Cái này...
Không nghĩ tới tình hình lại biến thành như vậy, Diệp Tiền nhíu mày, quay đầu nhìn về phía thầy Hồng:
- Các ngươi đều là Danh sư ngũ tinh sơ kỳ, Hóa Phàm lục trọng sơ kỳ, thực lực tương đương với nhau. Ngươi khẳng định muốn đồng thời tỷ thí với ba người đó chứ?
Thực lực tương đồng, một đáu với ba, rõ ràng là tự tìm cái chết. Nói thật, hắn không có xem trọng đối phương một chút nào.
- Xác định!
Hồng sư vẫn chưa trả lời thì Trương Huyền đã đồng ý thay hắn.
- Vậy thì tốt...
Hai bên đã thương nghị quyết định ra phương pháp, Diệp Tiền c*̃ng không nói thêm lời nào nữa mà nhìn quanh một vòng:
- Được rồi, hiện tại ta tuyên bố quy tắc tỷ thí, Hồng sư một mình đối chiến ba người thầy Phùng, thầy La, thầy Trần, lấy thắng thua để quyết định danh ngạch.
Nói xong hắn vây một cái, ngoài cửa có một đám hộ vệ đi tới, thu thập đồ trong phòng khách một chút. Dọn ra một nơi đủ rộng để có thể chiến đấu.
- Đến điểm là dừng, không cần thiết phải tổn thương hòa khí!
Thấy bốn người đi vào sân, Diệp Tiền nói một câu.
- Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ đến điểm là dừng…
Thầy Phùng cười lạnh một tiếng, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Đến điểm là dừng”, rất hiển nhiên, ý tứ của hắn tuyệt không chỉ là đơn giản như đến điểm là dừng vậy.
- Không sai, chúng ta và thầy Hồng đều là bạn cũ nhiều năm, sẽ không quá phận...
La Chiêu c*̃ng bật cười.
Hai người đều bị thua thiệt trên tay thầy Hồng, lúc này đối phương lại quang minh chính đại tự tìm cái chết, sao bọn họ có thể buông tha được chứ?
- Thầy Trương, thầy Hồng đối chiến với ba người, không có phần thắng nào a...
Nhìn thấy tỷ thí ở giữa sân hết sức căng thẳng, La Tuyền, Tất Giang Hải đều xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, rất là sốt ruột.
Thầy Trương thoạt nhìn rất thông minh, làm sao lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như thế cơ chứ?
Một đấu với ba...
Không phải là muốn chết hay sao?