Phải biết bây giờ y mới chỉ là Hoa Luân, sức đề kháng của nguyên thần còn rất yếu.
Nhưng một khắc sau, Bất Diệt tuyền tuôn ra, ngọn lửa trên đầu ngón tay Ninh Dạ tắt lịm, ngón tay mất đi đã lại sinh trưởng nhưng thương tích về nguyên thần thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục.
Hắc Viêm Lão Nhân lại càng thảm, hắn không có thần vật như Bất Diệt tuyền, bàn tay đó không còn là hoàn toàn không còn.
“Hừ!” Hắc Viêm Lão Nhân kêu gào thảm thiết: “Sao lại như vậy? Rốt cuộc ngươi là ai? Là ai?”
“Kẻ giết ngươi!” Lưu Quang Huyễn Thải đao của Ninh Dạ lại chém xuống, lần này không phải Ngưng Quang Thành Nhận mà là ngưng tượng!
Ảo cảnh trong hư không, tất cả ảo ảnh như sống lại, mỗi đóa hoa mỗi cọng cỏ mỗi hạt cát mỗi gốc cây đều là công kích, điên cuồng đánh ra giữa ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Đây là thủ đoạn mạnh nhất của Ninh Dạ, hóa hư thành thực, nhưng chưa từng sử dụng. Có điều hôm nay lại cho Hắc Viêm Lão Nhân cảm thụ trước.
Khoảnh khắc đó Hắc Viêm Lão Nhân chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa đang đối địch với bản thân.
Toàn bộ thế giới đều đang chống lại hắn, tất cả đều tấn công về phía hắn.
“Á a a!!!” Hắn kêu gào điên thần, lực lượng nguyên thần tỏa ra, từng luồng pháp thuật bộc phát.
Ngọn lửa màu đen của kẻ này cực kỳ cường đại, tất cả những gì tới gần hắn đều bị lửa đen thiêu đốt, hóa thành tro tàn.
Nhưng ảo ảnh vô hạn, công kích vô hạn, thật thật giả giả, khó lòng phân biệt.
Dẫu là người như Hắc Viêm Lão Nhân, tay không đối địch với trời đất, có thiên lôi chỉ dẫn cũng vô dụng, hắn xuất thủ như điên như dại, còn khiến những người khác bị ảnh hưởng.
Vậy mới đúng!
Đây mới thật là ảo cảnh!
Khi ảo cảnh ngưng tụ thành thật, không còn chia thật giả.
Tuy biết là giả nhưng không thể không đối mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Nơi ngọn lửa đen quét qua, từng tu sĩ hóa thành tro bụi.
Nhưng mặc hắn phá nát cả vạn cảnh tượng, ảo ảnh vẫn cuồn cuộn không ngừng, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Hắc Viêm Lão Nhân tiêu diệt không biết bao nhiêu ảo ảnh, giết không biết bao nhiêu người, hắn chỉ liều mạng tấn công, mãi tới khi dầu cạn đèn tắt, sức cùng lực kiệt.
Tay chỉ chậm lại một chút.
Xoạt!
Một luồng kiếm quang đã đâm trúng yết hầu của Hắc Viêm Lão Nhân, chiêu kiếm chém đứt cổ này không đáng sợ, đáng sợ là kiếm này thậm chí còn dính chặt lấy nguyên thần của hắn, khiến nó không thể bỏ chạy.
Chỉ Thiên kiếm.
Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Trì Vãn Ngưng rút khỏi cổ họng Hắc Viêm Lão Nhân, Hắc Viêm Lão Nhân vẫn còn lẩm bẩm: “Ta... không tin....”
Hắn không tin hai tên tiểu bối lại có thể giết chết mình trong tình thế như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn ngã thẳng xuống.
Cú ngã này cũng khiến đám tu sĩ còn lại lạnh buốt.
Những tu sĩ còn sống nhìn nhau, kêu gào ầm ĩ, đồng thời bỏ chạy.
Không còn chiến ý.
Trên không trung kiếp lôi vẫn đang tiếp tục, nhưng không được tu sĩ phụ trợ nên uy của kiếp lôi đã hoàn toàn vô nghĩa.
Ninh Dạ nhìn lên bầu trời, thở dài nói: “Hận thù của kẻ này đúng là khủng khiếp.”
“Xem ra không thể chờ tới lúc hắn ngừng tay, này, có cách nào cứu người không?”
“Cách thì cũng có...” Ninh Dạ đột nhiên ngừng lại, nhìn mây mù phía xa, sắc mặt trầm xuống: “Đi ra đây.”
Một người đi ra.
Chính là Tần Thì Nguyệt.
Cô mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Đúng là không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn tu luyện thần thông như vậy.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai? Ta không quen ngươi.”
Tần Thì Nguyệt lắc đầu: “Ninh Dạ, thu hồi ảo thuật của ngươi đi, tuy ngươi che giấu tướng mạo, thay đổi âm thanh, nhưng ngươi không lừa được mắt ta... Ta biết Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn là ai.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!