Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Tuy ngươi xưng là ma thần nhưng thực ra đi theo con đường nhục thân hiển hóa, chính là ma tiên. Dùng thân thể ma tiên khắc ấn pháp tắc đại đạo, đạo ở trên người, dùng thân thể cảm ứng trời đất. Bản thân Ma Vực rất đặc biệt, có thể liên thông tới vạn giới, pháp tắc đối với ma đầu Ma Vực thì đại đạo không gian là dễ kiếm nhất. Tham Tinh, Thực Nguyệt, Tinh Diệu, Không Luân đều là cao thủ trong đạo này. Ta từng phân tích Tham Tinh, đáng tiếc không hiểu được chân lý của nó, vì ta đi theo con đường thật sự ngộ đạo, dùng thần ngộ đạo. Ma tiên dùng thân chứng đạo, đạo trên cơ thể, vì vậy máu thịt xương cốt đều có thể chứng đạo. Đây chính là nguyên nhân vì sao thi thể của Tham Tinh có thể phong ấn không gian. Nếu ta đoán không sai, chắc Luyện Ngục ma đàn cũng được chế tạo từ một phần thân thể của ngươi đúng không? Thứ như vậy mà ngươi dám nói tùy tiện chế tạo, đúng là nói khoác không biết ngượng. Nếu ta hủy nó đi mới đúng với mong muốn của ngươi, giúp ngươi thu hồi pháp tắc đại đạo.”
Vài câu nói thôi mà khiến Hắc Viêm Ma Thần kinh hãi.
Hắn không ngờ Ninh Dạ lại lý giải chân lý tiên thần sâu sắc tới vậy, trong lúc nhất thời bỗng thấy ngỡ ngàng, rốt cuộc không làm bộ làm tịch nữa.
Hắc Viêm Ma Thần nhìn Ninh Dạ, cười lạnh nói: “Thằng nhãi được lắm, đúng là không đơn giản. Nhưng ngươi có biết thì đã sao? Ngươi không dám hủy ma đàn của ta, sẽ có ngày ta thu hồi ma đàn này.”
“Ta sợ cả đời này ngươi cũng không thu hồi được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi dùng thân thể chứng đạo, ta dùng thần ngộ đạo, ta đã ngộ ra thì sẽ có thu hoạch. Còn phải cám ơn ngươi, nếu không có cuộc nói chuyện lần này, e là chưa chắc ta đã tìm ra cách phá giải.”
Ngộ của Ninh Dạ không phải một lần là được, mà là không ngừng cảm thụ theo thời gian và địa điểm.
Trước đây hắn không biết làm sao để phân tích, lúc này nói chuyện với Hắc Viêm Ma Thần, đầu óc dần dần sáng tỏ, trong lòng đã hiểu ra, cũng có thành quả.
Lúc này, trong Thiên Cơ điện tỏa ra hào quang rực rỡ, chỉ thấy Luyện Ngục ma đàn vang lên tiếng nổ, sinh ra từng vệt đạo ngân kỳ diệu, chính là pháp tắc đại đạo không gian của Hắc Viêm Ma Thần.
Rốt cuộc Hắc Viêm Ma Thần cũng sợ hãi: “Làm sao ngươi lại... không... không...”
Lúc này hắn đã hiểu, Ninh Dạ thật sự lĩnh ngộ, cũng đã tìm ra mấu chốt để phá giải.
Một khi y hấp thu những đạo ngân này, hắn sẽ không thể thu hồi pháp tắc đại đạo không gian.
Cũng tức là từ nay về sau năng lực không gian của hắn sẽ bị giảm sút, còn muốn giáng thế là cực kỳ khó khăn.
Hắc Viêm Ma Thần kêu to: “Đừng, đừng, từ từ đã!”
Nghe hắn nói vậy, Công Tôn Điệp cũng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một ma thần cường đại năng nói khép nép như vậy.
Đạo ngân vẫn xoay chuyển trong không gian nhưng tạm thời khôi phục bình tĩnh.
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn Hắc Viêm Ma Thần: “Giữa ngươi với ta có còn gì để nói?”
Hắc Viêm Ma Thần kêu lên: “Ngươi dùng thần ngộ đạo, không cần độc chiếm, chỉ cần quan sát là được, không cần lấy đi.”