Một người từ vòng ra từ sau hòn giả sơn, đỉnh đầu đội mũ phượng, người mặc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp, chính là vị vương phi được sủng ái, Lệ phi.
“Công Tôn tiểu thư.” Lệ phi mỉm cười: “Mang đồ đến rồi?”
Công Tôn Điệp tiện tay ném một quyển sách cho Lệ phi.
Chính là Hóa Ảnh ma điển.
Lệ phi lật xem vài lượt, trong lòng kích động: “Là thật.”
“Hừ.” Công Tôn Điệp nhếch mép: “Có phải mới hợp tác một hai lần đâu mà còn như vậy. Thứ ta muốn đâu?”
Lệ phi trả lời: “E là phải mời Công Tôn tiểu thư chờ thêm một thời gian.”
Công Tôn Điệp biến sắc: “Phong Trung Túc có ý gì?”
Lệ phi đã nói: “Ý của Phong đại đô sứ rất đơn giản, tuy Yên Hoa kính không phải bảo vật ghê gớm gì nhưng kết hợp với Yên Ba Hạo Miểu thần thông, có thể phát huy độn pháp tới mức cực hạn, là mấu chốt giúp hai vị đại đô sứ tiêu dạo ở đây. Nếu đưa cho Công Tôn tiểu thư vào lúc này là tự gây phiền toái cho mình. Công Tôn tiểu thư đừng nóng ruột, sau khi xong việc ở đây, hai vị đại đô sứ đi rồi, sẽ sai người đưa Yên Hoa kính tới cho Công Tôn tiểu thư.”
Công Tôn Điệp hừ một tiếng: “Lúc hắn đồng ý giao dịch đâu có nói như vậy.”
Lệ phi che miệng: “Ai da, cái này thì ta đâu có quyết định được. Công Tôn tiểu thư không muốn thì tự tới tìm hai vị đô sứ nói lý lẽ thôi.”
Công Tôn Điệp hất hàm: “Được, tốt lắm. Yên Vũ lâu đúng là uy tín, thậm chí còn giở trò vô lại với bằng hữu lâu lăm. Có điều, tuy thực lực của Công Tôn Điệp ta không ra sao nhưng không dễ ức hiếp đâu. Nếu các ngươi đã giở trò như vậy, đừng trách ta không khách khí.”
Lệ phi mỉm cười: “Công Tôn tiểu thư định làm thế nào? Vạch trần thân phận của ta ư? Ta lại rất vui là khác, đằng nào thì ta đợi ở đây, tiếp đãi tên hoàng thượng chó chết kia cũng phiền muốn chết rồi. Nếu ngươi vạch trần thân phận ta, ta cũng có thể đi khỏi.”
Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ngươi sẽ biết ta không khách khí ra sao thôi.”
Nói xong cô biến đổi tướng mạo, không ngờ lại hóa thành hình dạng của Lệ phi.
Lệ phi ngơ ngác, vô thức cảm thấy không ổn.
Lại thấy Công Tôn Điệp hét lớn: “Á! Công Tôn Điệp!”
Lại chỉ vào Lệ phi hét lớn.
“Không tốt!” Lệ phi biết sắp hỏng chuyện mất rồi.
Chỉ thấy một luồng khí đen đột nhiên cuộn tới, ập vào người Lệ phi.
Kinh Trường Dạ?
Sao lại là tên khốn này?
Sao hắn lại ở đây?
Không đúng, nếu hắn ở đây đáng lẽ phải phát hiện ra vấn đề chứ, sao chỉ một câu nói của Công Tôn Điệp đã lừa được hắn?
Lệ phi không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng Kinh Trường Dạ, sợi dây thừng ma khí đã chộp về phía Lệ phi, Lệ phi biết không ổn, không kịp giải thích, cắn răng lao vọt tới, thân thể đã hóa thành huyễn vụ vô biên, cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.
Yên Ba Vụ Ẩn thần thông.
Lúc này cô ta đâu phải phi tần vương phi không biết tiên pháp gì nữa, không ngờ lại là cường giả cảnh giới Vạn Pháp.
Nhưng cho dù cô ta có cảnh giới Vạn Pháp cũng không phải đối thủ của Kinh Trường Dạ.
Sợi dây thừng do ma khí huyến hóa xé tan không khí xung quanh, hút lấy tất cả mọi thứ. Yên Ba Vụ Ẩn thần thông tuy là tiên pháp ẩn nấp cường đại nhưng làm sao sánh được đòn hút này của Kinh Trường Dạ.
Lệ phi kinh hãi hét lên: “Ta không phải Công Tôn Điệp!”
Nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cô ta, mây đen cuốn ngược, sức hút điên cuồng, khiến pháp bảo trên người Lệ phi lấp lánh ánh sáng, bảy tám món pháp bảo liên tục đối kháng, nhưng lập tức bị phá hủy như bẻ gãy cành khô.
Cuối cùng Lệ phi cũng hiểu.
Hóa Ảnh Ma Điển!
Là Hóa Ảnh Ma Điển!
Kinh Trường Dạ vốn không để ý cô ta có phải Công Tôn Điệp hay không, hắn chỉ muốn Hóa Ảnh ma điển.
Lệ phi hung hăng trừng mắt với Công Tôn Điệp đang thối lui, cao giọng hét lớn: “Coi như ngươi lợi hại!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!