“Cấu kết với hung đồ ở Vân Tuyệt cổ địa tới Đông Phong quan gây sự?” Lý Trường Hồng vui vẻ: “Thế thì có gì bất lợi?”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Đúng là không có gì. Nhưng Yên Vũ lâu đâu phải kẻ ngu, chẳng lẽ bọn họ không biết Vân Tuyệt cổ địa không uy hiếp được Đông Phong quan à? Đã như vậy sao còn hành động? Vì vậy ta suy đoán, sau này bọn họ còn còn hành động lớn hơn, đám người Vân Tuyệt cổ địa chỉ là danh nghĩa mà thôi.”
Nghe tới hành động lớn hơn, trong lòng Quân Bất Lạc hơi căng thẳng.
Bây giờ hắn thật sự không hiểu Công Tôn Dạ đánh cắp Ngọc Lưu Sương có phải theo ý Yên Vũ lâu không.
Nếu đúng, vậy thì có thể bí mật đã bị tiết lộ, phiền phức rất lớn.
Lúc này, sắc mặt Quân Bất Lạc âm trầm như sắt, hắn nói: “Thế nên ngươi mới biết à?”
Quan sát biểu hiện của Quân Bất Lạc, Ninh Dạ nói: “Manh mối công khai chỉ có vậy thôi. Nhưng thuộc hạ phân tích phong cách hành động của Yên Vũ lâu, cũng có một chút suy đoán.”
“Nói đi.”
“Yên Vũ lâu là loại không có lợi thì không thèm làm, cứ nhìn cách bọn chúng bố trí Tử Giới Dung Lô ở Lạc thành là hiểu. Đương nhiên bọn chúng cũng muốn báo thù nhưng còn muốn có thu hoạch kèm theo. Cũng tức là giết người phải đoạt được hàng mới là kế sách song toàn...”
Nói đến đây, Ninh Dạ cảm nhận rõ ràng tâm trạng Lý Trường Hồng và Quân Bất Lạc dao động.
Biết mình đã đánh trúng điểm yếu, Ninh Dạ tiếp tục nói: “Còn tên tu sĩ Yên Vũ lâu bị ta giết chết, khi lôi kéo người khác từng nói khoác là ở Đông Phong quan có lợi ích rất lớn, nếu tham gia sẽ nhận được vô số lợi lộc... Còn nói... Yên Vũ lâu không để sót chỗ nào... Bọn họ biết tất cả về Đông Phong quan.”
Đùng!
Tay vịn ngai vua của Quân Bất Lạc đã bị hắn bóp nát.
Thậm chí Lý Trường Hồng cũng biến sắc.
Quan sát biểu hiện của Quân Bất Lạc, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng gần hết.
Thật ra những lời vừa rồi của Ninh Dạ là chế tạo một tội danh giả tạo: trong số thủ hạ của Quân Bất Lạc có gián điệp.
Chuyện Ngọc Lưu Sương cực kỳ bí ẩn, nếu không có gián điệp thì sao Công Tôn Dạ lại biết giao dịch này?
Còn một khi có gián điệp, tức là bí mật của Quân Bất Lạc không còn là bí mật, cũng tức là rất có thể những chuyện Quân Bất Lạc đang lo lắng sẽ xảy ra.
Chỉ cần Quân Bất Lạc lo lắng, vậy thì dễ làm rồi.
Lúc này, Ninh Dạ nói tiếp: “Thuộc hạ biết Đông sứ thần thông vô song, đương nhiên không coi thủ đoạn của phường trộm cắp đó ra gì. Nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu có người âm thầm làm mưa làm gió cũng là một phiền phức. Bây giờ có thể coi Ninh Dạ và Đông sứ đang cùng một chiến tuyến, chuyện của Đông sứ cũng là chuyện của Ninh Dạ, đương nhiên Ninh Dạ phải nghĩ cho Đông sứ, vì vậy tuy có thể là chuyện bé xé ra to nhưng Ninh Dạ vẫn chạy tới. Đã làm lỡ chuyện của Đông sứ mong Đông sứ chớ trách.”
Câu nói này khiến hai mắt Quân Bất Lạc dần sáng rực lên.
Hắn nhìn Ninh Dạ rồi nói: “Cùng một chiến tuyến... Đúng vậy, ngươi nói không sai. Ninh Dạ, ngươi giết Chúc Bạch Thương, tội lỗi này cũng không nhỏ, là nhờ ta đích thân tới Cửu Cung sơn, xử lý chuyện này cho ngươi. Ngươi biết đấy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, Trương Liệt Cuồng cũng chẳng giữ được ngươi.”
Mẹ nó, ngươi lại lôi chuyện đó ra uy hiếp ta?
Ninh Dạ thầm cười lạnh nhưng gương mặt không hề sợ hãi, vẫn cười nói: “Thuộc hạ dám nói với Đông sứ việc này chính là tin tưởng Đông sứ sẽ tuyệt đối không làm như vậy. Thuộc hạ nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Đông sứ, chỉ muốn hoàn thành trọng trách mà Đông sứ giao phó.”
“Được, tốt lắm. Bây giờ ngươi và Dung Thành ra sao rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!