Nhưng hỏa phù còn chưa truyền ra, phía chân trời đã có một luồng sáng lóe lên.
Công Tôn Điệp lập tức nắm được, chỉ thấy bên trên viết hai chữ lớn: “Chạy mau!”
Là thư của Công Tôn Dạ.
————————————
Đông Phong Quan.
Công Tôn Dạ xông lên tầng mây, bay hết tốc lực.
Nhưng hắn nhanh, người truy đuổi còn nhan hơn.
Chỉ thấy bống người ở đằng xa như cầu vồng, nhanh chóng lao tới.
Công Tôn Dạ biết không ổn, cắn răng một cái, Ngũ Dương phiên vung lên, vô số oan hồn lệ quỷ tuôn ra.
Nhưng lại thấy một ngọn lửa hừng hực cháy lên, âm quỷ đầy trời gặp phải ngọn lửa kia, tất cả đều phát ra tiếng kêu rên.
Chết tiệt, là Ngọ Chân viêm của Không Viêm lão quỷ!
Lão quỷ này tinh thông luyện bảo, năng lực chiến đấu rất bình thường, nhưng Ngọ Chân viêm của lão ta là chí dương chí cương, khắc chế Ngũ Dương phiên của hắn.
Nhưng Không Viêm lão quỷ còn chưa phải kẻ khiến hắn đau đầu nhất.
Thứ thật sư đáng sợ là hai người kia.
Chỉ thấy một người như ánh cầu vồng, mạnh mẽ như vầng mặt trời, độn quang hóa ảnh, tốc độ nhanh chóng, chính là Lý Trường Hồng, đang lao tới cạnh Công Tôn Dạ.
Một kẻ khác thân hình lơ lửng không cố định, cực kỳ quỷ dị, lúc đông lúc tây, hoàn toàn không thể dự đoán, hắn chỉ lắc mình mấy cái là trực tiếp xuất hiện phía trước Công Tôn Dạ, chính là Triệu Hàn Thi.
Sau khi cản đường Công Tôn Dạ, Triệu Hàn Thi phất tay một cái, mây gió cuồn cuộn, toàn bộ bầu trời như nhưng kết, Công Tôn Dạ bước đi cũng khó khăn, tốc độ phi hành giảm mạnh.
Lý Trường Hồng đã chộp về phía Công Tôn Dạ: “Công Tôn huynh, đã lâu không gặp, Hắc Bạch thần cung chúng ta rất nhớ mong huynh đấy!”
Công Tôn Dạ phun ra một ngụm máu, làn sương máu hóa thành huyết sà lao tới cắn Lý Trường Hồng, Lý Trường Hồng chỉ tiện tay chỉ một cái, một luồng khí kình hình con rắn đã rơi vào huyết sát, bắt đầu giao đấu.
Triệu Hàn Thi cười nói: “Đừng vội đừng vội, Công Tôn huynh có thủ đoạn gì thì lần lượt sử dụng đi, chúng ta đỡ đòn là được.”
Công Tôn Dạ tức tới mức chửi mắng: “Triệu Hàn Thi, ngươi đừng ép ta? Ngươi tưởng chỉ bằng các ngươi mà đòi bắt được ta à?”
Triệu Hàn Thi cười ha hả: “Đang muốn xem thử độn pháp của Công Tôn huynh!’
Công Tôn Dạ thầm tức giận, hạ quyết tâm, lấy một tấm phù chú ra: “Đi!”
Thân hình đã lập tức biến mất.
“Thiên Lý Độn Quang phù? Ha ha, hèn gì dám tới Đông Phong quan chúng ta gây chuyện.” Thấy Công Tôn Dạ chạy mất như vậy, Triệu Hàn Thi và Lý Trường Hồng cũng không vội, ngược lại còn cười rộ lên.
Một khắc sau đã thấy một vệt sáng từ chân trời lướt tới, chớp mắt đã đến nơi.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một bàn tay, như hái trăng hái sao, trong lòng bàn tay đang cầm Công Tôn Dạ, đã hạ xuống Đông Phong quan.
Triệu Hàn Thi cười ha hả: “Dám dùng độn thuật ở Đông Phong quan? Đúng là nực cười! Tiếc cho một tấm Thiên Lý Độn Quang phù!”
Lý Trường Hồng bèn nói: “Không Viêm Tôn Giả, kẻ cầm đầu đã bị bắt, lần này ngươi đã tin chúng ta chưa?”
Không Viêm Tôn Giả hừ một tiếng: “Lúc nào lấy được đồ mới chắc chắn được. Ai mà biết có phải các ngươi tùy tiện đẩy một kẻ ra để thế mạng không?”
Lời nói của hắn không hề khách khí, giữa hư không vang lên tiếng hừ bất mãn: “Chú ý lời nói của ngươi, Không Viêm!”
Là tiếng của Quân Bất Lạc.
Không Viêm Tôn Giả thầm kinh hãi: “Là lão già này lỡ lời!”
Bay thẳng suốt chẳng đường, rốt cuộc Đông Phong quan cũng hiện lên ở đằng xa.
Khi bay tới gần Đông Phong quan, có hai tu sĩ phi hành từ dưới lên, chặn đường lại: “Tu sĩ phương nào?”
Ninh Dạ vung tay, Huyền Sách lệnh đã rơi vào tay đối phương.
Hai tu sĩ kia thấy Huyền Sách lệnh, cùng kinh hãi: “Hóa ra à Ninh Huyền Sách Sứ đại giá quang lâm!”
“Ta muốn gặp Đông sứ.” Ninh Dạ trực tiếp nói.
Với thân phận của y đương nhiên hai tu sĩ không dám thất lễ, lập tức đi vào bẩm báo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!