Cuối cùng Lao Huyền Minh nói: “Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa. Chuyện bây giờ là làm thế nào bắt được hai người này.”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là tập trung vào Công Tôn thế gia.” Lê Sơn Hà đã nói.
Hắc Bạch thần cung phán đoán Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp còn chưa đi vì hai người này xuất hiện ở khu vực Nam Thủy. Xét thấy quan hệ giữa bọn họ và Công Tôn thế gia không mấy hòa thuận, rất có thể còn ra tay lần nữa, cho nên mới vội vàng tới đây.
Trong điều kiện như vậy, tập trung vào Công Tôn thế gia chính là manh mối tốt nhất để bắt được hai người.
Lao Huyền Minh đã nói: “Gần đây Công Tôn thế gia có động tĩnh gì không?”
Nhạc Lăng Không nhìn Ninh Dạ, lúc này mới hạ giọng đáp lại.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, hiển nhiên không định nói cho Ninh Dạ - ngươi có quyền khám nghiệm tử thi, nhưng ông đây không có nghĩa vụ báo cáo tình hình bên Công Tôn thế gia cho ngươi, có giỏi thì ngươi tự đi mà điều tra.
Ninh Dạ cũng chẳng nghe, chỉ tiếp tục xem xét thi thể đệ cửu sứ, cứ như trên xác chết này có rất nhiều cảnh đẹp.
Lao Huyền Minh nghe xong, khẽ gật đầu: “Nếu có chuyện như vậy xảy ra, đây đúng là manh mối.”
Nói xong hắn nhìn sang phía Ninh Dạ, đang do dự không biết có nên báo tin cho Ninh Dạ hay không.
Hà Nguyên Thánh đã cười âm hiểm: “Tên này lợi hại như vậy, ngươi cứ để hắn tự điều tra là được, cần gì gây chuyện thị phi? Nói lại thì, Lao sứ không phải người phụ trách chuyện lần này đúng không? Đừng nên vì một người mà đắc tội với những người khác.”
Lao Huyền Minh ngây người.
Hắn cũng là kẻ thích cứng không thích mềm, uy hiếp của Hà Nguyên Thánh rất có hiệu quả đối với hắn.
Ninh Dạ đã nói: “Lao sứ biết điều gì cũng không cần nói cho ta, ta không hứng thú. Các ngươi muốn tới quan sát Công Tôn thế gia thì tự tới nhìn là được. Đúng rồi, Nhạc tuần tra viên, đã bố trí chỗ ở cho chúng ta chưa?”
Nhạc Lăng Không hừ một tiếng: “Đã bố trí xong.”
Đây không phải việc của hắn nhưng lại không thể không làm.
“Nếu thế, ta đi nghỉ trước đã.” Ninh Dạ nói xong bèn cho người dẫn mình về phòng, đi theo phía sau là Dương Nhạc và Ngự Phong Tử - coi như lão già này xui xẻo, bây giờ Ninh Dạ không chịu cho lão ta đi.
Thấy Ninh Dạ cứ thế bỏ đi, đám người nhìn nhau khó hiểu.
Lê Sơn Hà nhíu mày, hỏi Dung Thành: “Dung thiếu gia, ngươi tiếp xúc với Ninh Dạ khá nhiều, người này vẫn luôn hành xử ương ngạnh như vậy sao?”
Dung Thành khẽ lắc đầu: “Đa số những lần ta gặp hắn là ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc của Văn Ngưng, đôi bên chỉ quen biết chứ không phải thâm giao. Nhưng khi ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc, hắn không thể hiện mình như vậy.”
Dương Tử Thu hừ một tiếng, mở quạt lắc nhẹ vài cái: “Còn phải hỏi à, đương nhiên là gần đây đường làm quan rộng mở, càng ngày càng kiêu ngạo chứ sao.”
Nhạc Lăng Không cũng hừ một tiếng: “Để xem hắn đắc ý được tới khi nào.”
Nói xong quay lại mỉm cười với Hà Nguyên Thánh: “Mời Hà thiếu gia đi theo ta, ta đã chuẩn bị riêng một phòng hảo hạng cho Hà thiếu gia.”
Hà Nguyên Thánh sắc mặt nghiêm nghị: “Có cô nương không?”
“Sẽ chuẩn bị ngay lập tức!”
Nhạc Lăng Không sắp xếp cho Ninh Dạ một căn phòng kém cỏi nhất.
Không có sân, thậm chí chỉ là nhà lợp cỏ tranh.
Ninh Dạ hoàn toàn không để ý tới chuyện này, ngược lại còn rất hài lòng.
Y kéo ghế dựa, cứ thế thản nhiên thưởng thức Nguyên Cực Thần Quang không tay.
Dương Nhạc không thể nhịn nổi: “Tuần tra viên, tên Nhạc Lăng Không này thật quá đáng, hắn dám làm vậy với ngài rõ ràng là cố tình sỉ nhục ngài.”
“Ừ, ta biết.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Dương Nhạc không hiểu.