Lý luận này khiến Ninh Dạ trợn mắt há hốc mồm, biết rõ là sai nhưng không biết nên phản bác ra sao.
Sau khi suy nghĩ, y nói: “Ngươi cũng đối xử với phụ thân ngươi như vậy à?”
Phong Ngọc Yên nheo mắt lại: “Đương nhiên là không, ta chỉ nói với người, hiếm hoi lắm mới có một nam nhân khiến ta động tâm, người cũng vừa ý, chẳng bằng để ta tiếp cận thử xem. Đằng nào thì Thanh Mộc cũng đã chết, Trì Vãn Ngưng không còn chỗ dựa, cha ta sẽ không để ý chuyện ta tranh giành với cô ấy.”
...
“Đương nhiên, người không cho ta trao thân cho ngươi quá sớm.” Phong Ngọc Yên lại bồi thêm một câu.
Ninh Dạ vui vẻ, y gật đầu: “Điện chủ không cần lo về chuyện này vì ta không định động tới cô. Ta thay Văn Ngưng cám ơn sự hy sinh của cô, cô đã giúp nàng ấy kiểm tra ta rồi, ta là hôn phối thích hợp với cô ấy.”
Phong Ngọc Yên còn định nói gì đó, Ninh Dạ đã lên tiếng ngăn cản: “Ta muốn nghiên cứu Nguyên Cực Thần Quang, xin lỗi vì không thể tiếp đón thêm.”
Phong Ngọc Yên lại chẳng đi nhưng cũng không quấy rầy y, cứ thế cởi giầy ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, nhìn y tìm hiểu Nguyên Cực Thần Quang.
Nhưng có cô ở đây, tâm tư của Ninh Dạ lại khó lòng tập trung.
Y thở dài một tiếng, đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Có gì đâu.” Phong Ngọc Yên nâng cằm nói: “Suốt ngày ở trong núi tu hành, quá tẻ nhạt. Hiếm khi có người trông vừa mắt nhưng lại không chịu để ý tới ta, ta đành ngồi bên cạnh tự ngắm hoa thôi.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ bị người ta coi là hoa, ngồi thưởng thức.
Tuy mọi người đều thích cái đẹp, cái danh ‘đẹp’ của Ninh Dạ đã lan truyền, nhưng hiếm có người này nói thẳng như Phong Ngọc Yên.
Ninh Dạ đành nói: “Cô ngồi đây, ta không cảm ngộ được.”
“Thế thì tán gẫu đi.”
“Ta không nghĩ có gì để tán gẫu với cô.”
“Cái này thì chưa chắc. Dù sao ta cũng là con gái của Phong Đông Lâm, ta biết hầu hết mọi chuyện trong Hắc Bạch thần cung, có rất nhiều chuyện để tán gẫu.” Phong Ngọc Yên chu môi nói.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động: “Vậy cô có biết Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành không?”
“Hắn à?” Phong Ngọc Yên ngẩn ra: “Biết chứ, sao vậy?”
“Ngươi biết chuyện hắn bị Đông Kỳ Sứ đuổi khỏi môn hạ không?”
“Hóa ra ngươi định tán gẫu về chuyện này.” Phong Ngọc Yên hưng phấn hẳn lên: “Đây là một bí mật đấy, nhưng bổn cô nương lại biết một chút. Nói vậy thì, ngươi có hứng thú tán gẫu với ta rồi?”
Ninh Dạ dùng tay ra dấu mời.
Phong Ngọc Yên lại không nói câu nào, cứ thế nhìn trừng trừng vào Ninh Dạ, đột nhiên cô vươn tay ra, vuốt lên mặt Ninh Dạ một cái, sau đó gương mặt tự ửng hồng, tiếp đó cô bay ra ngoài xe, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc vọng từ ngoài vào: “Ngươi muốn biết thì ta lại không nói đấy, dụ dỗ ngươi đấy, đợi ngươi tự tới nhờ ta!”
Làn gió thơm thoang thoảng.
Ninh Dạ sửng sốt trong chốc lát, không khỏi bật thốt: “Yêu nữ!”
Ai mà ngờ con gái của Phong Đông Lâm lại là người như vậy?
Y không khỏi lắc đầu cười khổ, có cô ở đây, lại thêm tên hề Hà Nguyên Thánh ở bên ngoài, chuyến đi lần này y sẽ không cô quạnh.
——————————————————
Ninh Dạ đoán không sai, có Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh đi cùng, chắc chắn không thể cô quạnh.
Chỉ bay trong nửa ngày, Ninh Dạ đã phát hiện ra có vấn đề.
Vân Tiêu Phi Xa đang hạ xuống.
Ninh Dạ ngạc nhiên, bay ra ngoài xe: “Có chuyện gì vậy, sao lại hạ xuống?”
Dương Nhạc đi tới: “Khởi bẩm tuần tra viên, là Hà đại thiếu gia, ngài ấy nói bay suốt chặng đường vừa rồi đã mệt rồi, muốn hạ xuống nghỉ ngơi.”
Ninh Dạ nghe vậy nổi giận: “Hắn ngồi trong xe còn chả nhích mông cái nào, sao lại bay mệt được?”
Dương Nhạc cười khổ: “Bên dưới là Hoa Giang thành.”
Nghe cái tên này, Ninh Dạ lập tức hiểu ra.
Hoa Giang thành là vùng đất trăng hoa nổi tiếng ở Mặc châu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!