Nếu muốn Hắc Bạch thần cung sợ hãi, đây là chuyện gần như không thể.
Đừng nhìn hai năm qua Hắc Bạch thần cung tổn thất nặng nề, nhưng chỉ thương gân chứ không tới cốt, thực lực tổng hợp của Hắc Bạch thần cung không bị ảnh hưởng quá lớn, thậm chí còn chẳng đến mức lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, người ta chưa đến mức gầy.
Còn liên kết các môn phái uy hiếp cũng vô dụng.
Ba liên minh ba môn phái, chẳng ai sợ ai, nếu thật sự giao chiến, chắc chắn phe thứ ba sẽ hưởng lợi, đây là nguyên nhân không dễ xảy ra đại chiến tiên giới.
Vì vậy điều thứ nhất không thể được, chỉ còn điều thứ hai.
Khiến Hắc Bạch thần cung tự nguyện từ bỏ.
“Làm sao họ mới tự nguyện từ bỏ được?” Chung Nam Quỳ hỏi.
Ninh Dạ nói: “Phải hợp lý cả về lợi ích và thể diện, có được cũng phải có mất, nếu muốn Hắc Bạch thần cung cam tâm tình nguyện từ bỏ Đông Phong quan, như vậy bọn họ phải được lợi về bên ngoài.”
“Vậy chẳng phải là trao đổi à? Không được.” Chung Nam Quỳ lắc đầu.
Mộc Khôi tông và Hắc Bạch thần cung là tử địch, thù sâu như biển. Tuy thù hận cũng có thể hóa giải nhưng cần có thời gian.
Mộc Khôi tông nhiều lần xuống tay với Hắc Bạch thần cung, giai đoạn hiện tại không thể hóa giải được, vì vậy không thể giao dịch được.
Hơn nữa trao đổi thì được lợi ở chỗ nào, bọn họ bảo Ninh Dạ ra tay chẳng là để được lợi cơ mà?
“Ta đâu có bảo các ngươi trực tiếp giao dịch với Hắc Bạch thần cung, cũng có thể thực hiện gián tiếp mà.”
“Gián tiếp như thế nào?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ còn chưa biết được, ta chỉ nói hướng suy nghĩ giải quyết vấn đề này, cụ thể thì ta còn cần thời gian suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Không thành vấn đề!”
Chung Nam Quỳ cũng biết đây là chuyện lớn, không định ép Ninh Dạ.
——————————————————
“Không ngờ bọn họ lại mưu đồ Đông Phong quan, khẩu vị của Mộc Khôi tông đúng là lớn thật.”
Trên bầu trời, Trì Vãn Ngưng dựa vào lòng Ninh Dạ nhưng tâm trạng không được tốt.
Tuy đã đoán có lẽ Mộc Khôi tông sẽ đưa ra nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng không ngờ lại khó tới vậy.
Ngược lại, Ninh Dạ khá bình tĩnh.
Thấy y như vậy, Trì Vãn Ngưng oán trách, trợn mắt với y: “Chàng cứ như không có chuyện gì ấy.”
Ninh Dạ cười nói: “Phiền toái đã đến rồi, còn làm thế nào được nữa, đành nghĩ cách giải quyết thôi.”
“Chuyện Đông Phong quan, chàng có cách nào giải quyết? Chàng nghĩ có thứ lợi ích gì mà khiến Hắc Bạch thần cung từ bỏ Đông Phong quan?”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Phiền toái mà ta chỉ không phải thứ này.”
“Hả?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
Ninh Dạ nói: “Là Mộc Khôi tông.”
Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ: “Mộc Khôi tông?”
“Đúng. Hôm nay bọn họ có thể yêu cầu ta đoạt lấy Đông Phong quan cho bọn họ, nếu ta giúp bọn họ làm được, sau này có phải bọn họ sẽ bắt ta đoạt lấy toàn bộ miền đông Mặc châu cho bọn họ không? Lần sau nữa sẽ là toàn bộ Mặc châu? Cuối cùng, chắc bọn họ đã đoán ra Thiên Cơ điện trên tay ta, có phải tương lai còn đòi cả Thiên Cơ điện không?”
“Không thể nào?” Trì Vãn Ngưng giật mình, há hốc miệng.
“Sao lại không? Xưa nay Mộc Khôi tông đâu phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa khẩu vị của con người sẽ càng lúc càng lớn. Trước đây bọn họ còn chưa xác định được thân phận của ta, không tiện làm gì ta. Bây giờ đã biết thân phận rồi, chắc chắn sẽ từ từ bức ép, tranh thủ thời gian tối đa hóa giá trị của ta. Bây giờ bọn họ không đòi Thiên Cơ điện là vì lo ta sẽ cá chết rách lưới, không nhận được thứ gì, sau khi ép cạn giá trị của ta, đó là lúc vắt chanh bỏ vỏ rồi.”
“Chết tiệt!” Trì Vãn Ngưng tức giận đấm một cái lên người Ninh Dạ, cứ như y mới là kẻ địch.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!