Thanh Mộc Lão Tổ nhận được hỏa phù lưu quang, đột nhiên biến sắc hét lớn: “Không tốt, Văn Ngưng gặp nguy hiểm, chư vị chiến đấu tiếp, ta đi một chút rồi về!”
Nói xong, không ngờ hắn bỏ mặc chiến trường, tự ý bay về phía Chấp Tử thành.
Trì Vãn Ngưng là cơ hội thăng cấp của hắn, đối với hắn, cô còn quan trọng hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán gì đó nhiều. Huống chi cho dù lấy được thần vật này, nó cũng chẳng rơi xuống tay hắn. Thanh Mộc Lão Tổ vốn dĩ ích kỷ, sao có thể vì lợi ích của tông môn mà từ bỏ Trì Vãn Ngưng được?
Lúc này hắn nhận được hỏa phù báo nguy của Trì Vãn Ngưng, chẳng buồn để ý tới gì khác, cứ thế chạy mất.
Vốn dĩ Hắc Bạch thần cung có năm vị Thiên Cương, hơn mười vị Nhân Ma, Vạn Hoa cốc không phải đối thủ.
Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện và hơn mười vị Nhân Ma bố trí đại trận phong tỏa, những người thật sự xuất thủ là Phong Đông Lâm và ba vị lão tổ. Bây giờ Thanh Mộc Lão Tổ bỏ đi, chiến trường trở thành ba chọi ba, áp lực của Vạn Hoa cốc cũng giảm mạnh.
Thấy vậy, Cố Tiêu Tiêu lén quan sát Ninh Dạ, thấy y khẽ gật đầu với mình một cái, trong lòng thầm hiểu, lập tức hét lớn: “Nhạc Tâm Thiện! Mộc Khôi tông và Khâu Mộng Sơn tới Chấp Tử thành chắc chắn là định làm loạn ở đó. Các ngươi còn ngồi đây mà đánh nữa, e là nhà cửa bị bê hết đi rồi!”
Nhạc Tâm Thiện tức giận hừ lạnh: “Tiểu nha đầu muốn chết à!”
Nói đoạn hắn phân ra một luồng thần lực hóa thành bàn tay đen kịt vô biên chộp về phía Cố Tiêu Tiêu.
Lưu Vân Tiên Tôn nhướn mày một cái, tỏa ra cả vạn dòng sông hoa, đỡ đòn của Nhạc Tâm Thiện. “Nhạc Tâm Thiện, ra tay với một đệ tử bình thường, ngươi không thấy mất mặt à? Hơn nữa đồ đệ của ta nói có gì sai? Còn tiếp tục dây dưa ở đây, bên chịu xui xẻo chỉ là Hắc Bạch thần cung các ngươi thôi. Mộc Khôi tông xuất hiện ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, chắc bọn họ đã tới từ lâu rồi, còn tính toán kỹ càng rồi mới ra tay. Vốn dĩ ta còn lấy làm lạ, vì sao bọn chúng lại cố tình để chúng ta lấy được Tri Vi giới, bây giờ ta mới hiểu. Bọn chúng muốn lấy đó làm mồi, nhử các ngươi ra tay với ta, ngăn cản các ngươi. Bây giờ ngươi với ta giao chiến ở đây là đã trúng gian kế của Mộc Khôi tông rồi!”
Nhạc Tâm Thiện thầm rùng mình, biết Lưu Vân Tiên Tôn nói có lý.
Lần hành động này, Mộc Khôi tông mới là chim sẻ, chắc chắn bọn chúng còn có âm mưu gì đó.
Nghĩ đến đây, Nhạc Tâm Thiện đã hiểu không thể tiếp tục đánh, kêu lên: “Được, chuyện hôm nay coi như thôi!”
Nói đoạn định ngừng Hắc Bạch Thiên Địa, dẫn mọi người rời khỏi.
Cố Tiêu Tiêu lại nói: “Đánh cả nửa ngày rồi, ngươi nói đi là đi được sao?”
Cái gì?
Nhạc Tâm Thiện trừng mắt với Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu đã nói với Lưu Vân Tiên Tôn; “Sư phụ, giờ là lúc gõ cho họ một phát. Bằng không với thực lực của bên sư phụ, muốn ngăn cản bọn họ một chút, chắc chắn không thành vấn đề.”
Lưu Vân Tiên Tôn hai mắt phát sáng.
Hiện giờ tuy xét theo thực lực, bọn họ kém hơn đối thủ một chút, nhưng muốn kéo dài thời gian lại tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Vân Tiên Tôn cười ha hả: “Đồ đệ ngoan thật thông minh. Nhạc Tâm Thiện, đưa một nửa đồ đạc các ngươi giao dịch với Cực Chiến đạo ra đây, xem như đền bù vì đã ra tay với chúng ta, nếu không đừng trách ta giữ khách!”
Chưa chắc bà ta đã quan tâm tới đống vật tư kia, nhưng bị Hắc Bạch thần cung đánh một trận như vậy, dù sao cũng phải trả thù một chút, trong lòng mới thoải mái.
Nhạc Tâm Thiện tức tới mức toàn thân co giật: “Hoang đường!”
Hắn đường đường thành chủ Chấp Tử thành, đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương, sao lại để Lưu Vân Tiên Tôn uy hiếp như vậy được?