‘‘Ninh Dạ. . .’‘
Phủ đặc sứ.
Tần Thì Nguyệt đứng dưới gốc cây hoa đào trong sân, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt ngạc nhiên.
Có thế nào cô nàng cũng không ngờ nổi, chỉ đưa ra một tên Triệu Nhị Bảo thôi mà Ninh Dạ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu biết trước Ninh Dạ sẽ bắt được nhiều người của Yên Vũ lâu như vậy, chưa chắc Tần Thì Nguyệt đã giao tên Triệu Nhị Bảo cho y.
“Đã xác nhận chưa? Không phải tùy ý bắt người mạo danh công trạng đấy chứ?” Tần Thì Nguyệt hỏi.
Môt gã cao to cơ bắp cuồn cuộn đằng sau cô trả lời ồm ồm: “Đã xác nhận, đúng là người của Yên Vũ lâu, không bắt sai một ai.”
Khí thế trên người Tần Thì Nguyệt đột nhiên thay đổi, lực lượng vô hình quét qua, sóng gió đột nhiên nổi lên giữa đất bằng.
Hai thanh loan đau sau lưng cùng phát ra tiếng kêu leng keng, như đang kích động vì tìm được đối thủ.
Chỉ chốc lát sau, khí thế của Tần Thì Nguyệt giảm xuống, nói: “Kẻ này đúng là không đơn giản, nhưng cũng thật kỳ lạ, nếu hắn đã biết có thể Yên Vũ lâu bị giá họa, sao còn hung hăng ra tay với Yên Vũ lâu như vậy?”
Gã cao to phía sau đã nói: “Bất luận Yên Vũ lâu có bị giá họa thật không, bọn họ vẫn là kẻ địch của Hắc Bạch thần cung, bắt được cũng là công lao.”
“Vậy cũng đúng. Nhưng không biết vì sao ta luôn cảm thấy hắn còn có mục đích khác.” Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Chuẩn bị quà giúp ta, nói với hắn, cảm ơn hắn đã cống hiến vì chuyện của Đại Chuy.”
Gã co to ngạc nhiên: “Đặc sứ làm vậy chẳng phải thừa nhận vụ án này có thể kết thúc rồi à?”
Tần Thì Nguyệt thở dài một tiếng: “Đại Chuy chết thật đáng tiếc nhưng dù sao đại sự cũng quan trọng hơn.”
——————————————
Giám Sát đường.
Lạc Cầu Chân sắc mặt bình tĩnh nghe Tây Giang báo cáo.
Khác với dự liệu của Tây Giang, Lạc Cầu Chân không thấy mất mát, phẫn nộ, thậm chí chẳng có bất mãn, ngược lại gương mặt mỉm cười thản nhiên.
Sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân như đã thành thục hơn nhiều.
Cũng hợp với câu vị trí quyết định cái đầu, sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, hắn không còn suy nghĩ cố gắng hết sức nhất định phải tóm được ai đó, lập được đại công, mà đầu tiên là không được sai sót, phải đảm bảo không để ai tóm được nhược điểm.
Với tâm trạng như vậy, hắn làm việc cũng càng ngày càng trầm ổn lão luyện.
Lúc này nghe Tây Giang báo cáo xong, Lạc Cầu Chân thản nhiên ‘ừ’ một tiếng: “Đại phá Yên Vũ lâu... thú vị đấy. Ngươi có nhận định gì về chuyện này không? Tây Giang?”
Tây Giang cười bồi nói: “Thuộc hạ vô dụng, không thấy được vấn đề gì.”
Lạc Cầu Chân cũng không thấy lạ: “Đây vốn không phải sở trường của ngươi, ngươi không hiểu cũng rất bình thường. Yên Vũ lâu và Mộc Khôi tông vốn là minh hữu, nếu Ninh Dạ là Bạch Vũ, như vậy theo lý mà nói hắn không nên ra tay với Yên Vũ lâu.”
Tây Giang đã hiểu: “Vì vậy Ninh Dạ định dùng cách này chứng minh bản thân?”
Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Ở chỗ ta, hắn không rửa được nghi ngờ, ở chỗ đại điện chủ thì hắn không cần rửa, vì vậy tuy lý do ngươi đưa ra được thành lập nhưng lại không mấy ý nghĩa. Ta cứ cảm thấy hắn có mục đích khác, có lẽ hắn chỉ muốn lập công nhiều một chút, tăng thêm tiền vốn đối chọi với ta thôi. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng. Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?”
“Đã lấy được ba mảnh vỡ Thiên Cơ điện.” Tây Giang trả lời.
Lạc Cầu Chân thỏa mãn gật đầu.
Tên Tây Giang này không có bản lĩnh gì, nhưng năng lực làm việc theo lệnh lại không tệ.
Vốn dĩ Lạc Cầu Chân không hiểu cách dùng người, nhưng Ninh Dạ có htể trưởng thành, Lạc Cầu Chân cũng sẽ trưởng thành.
Sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân bắt đầu hiểu vì sao cấp trên ưa dùng một số người không có bản lãnh. Vì tuy những người này làm việc không tốt nhưng phương diện xử lý quan hệ , ngoại giao lại là người lành nghề.
Vì vậy Lạc Cầu Chân không để Tây Giang phụ trách giám sát Ninh Dạ nữa mà giao cho hắn một nhiệm vụ khác - tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Sau khi Thiên Cơ điện vỡ nát, mảnh vỡ rải rác khắp nơi, trong đó phần lớn bị các đại tiên môn nắm giữ.
Do không có chủ thể Thiên Cơ điện, gần như không thể sử dụng các mảnh vỡ này. Dẫu là các môn phái khai phá được công dụng của các mảnh vỡ cũng là hốt thuốc đúng bệnh, có thêm mảnh vỡ cũng chưa chắc đã phát huy được tác dụng, vì vậy đây là một bảo vật không có giá trị gì, các tiên môn đỉnh cấp không thu thập, cũng chẳng coi trọng.
Đối với bọn họ, quan trọng nhất là Thiên Cơ điện sẽ không xuất hiện chứ không phải mình có nắm giữ hay không.
‘‘Ninh Dạ. . .’‘
Phủ đặc sứ.
Tần Thì Nguyệt đứng dưới gốc cây hoa đào trong sân, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt ngạc nhiên.
Có thế nào cô nàng cũng không ngờ nổi, chỉ đưa ra một tên Triệu Nhị Bảo thôi mà Ninh Dạ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu biết trước Ninh Dạ sẽ bắt được nhiều người của Yên Vũ lâu như vậy, chưa chắc Tần Thì Nguyệt đã giao tên Triệu Nhị Bảo cho y.
“Đã xác nhận chưa? Không phải tùy ý bắt người mạo danh công trạng đấy chứ?” Tần Thì Nguyệt hỏi.
Môt gã cao to cơ bắp cuồn cuộn đằng sau cô trả lời ồm ồm: “Đã xác nhận, đúng là người của Yên Vũ lâu, không bắt sai một ai.”
Khí thế trên người Tần Thì Nguyệt đột nhiên thay đổi, lực lượng vô hình quét qua, sóng gió đột nhiên nổi lên giữa đất bằng.
Hai thanh loan đau sau lưng cùng phát ra tiếng kêu leng keng, như đang kích động vì tìm được đối thủ.
Chỉ chốc lát sau, khí thế của Tần Thì Nguyệt giảm xuống, nói: “Kẻ này đúng là không đơn giản, nhưng cũng thật kỳ lạ, nếu hắn đã biết có thể Yên Vũ lâu bị giá họa, sao còn hung hăng ra tay với Yên Vũ lâu như vậy?”
Gã cao to phía sau đã nói: “Bất luận Yên Vũ lâu có bị giá họa thật không, bọn họ vẫn là kẻ địch của Hắc Bạch thần cung, bắt được cũng là công lao.”
“Vậy cũng đúng. Nhưng không biết vì sao ta luôn cảm thấy hắn còn có mục đích khác.” Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Chuẩn bị quà giúp ta, nói với hắn, cảm ơn hắn đã cống hiến vì chuyện của Đại Chuy.”
Gã co to ngạc nhiên: “Đặc sứ làm vậy chẳng phải thừa nhận vụ án này có thể kết thúc rồi à?”
Tần Thì Nguyệt thở dài một tiếng: “Đại Chuy chết thật đáng tiếc nhưng dù sao đại sự cũng quan trọng hơn.”
——————————————
Giám Sát đường.
Lạc Cầu Chân sắc mặt bình tĩnh nghe Tây Giang báo cáo.
Khác với dự liệu của Tây Giang, Lạc Cầu Chân không thấy mất mát, phẫn nộ, thậm chí chẳng có bất mãn, ngược lại gương mặt mỉm cười thản nhiên.
Sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân như đã thành thục hơn nhiều.
Cũng hợp với câu vị trí quyết định cái đầu, sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, hắn không còn suy nghĩ cố gắng hết sức nhất định phải tóm được ai đó, lập được đại công, mà đầu tiên là không được sai sót, phải đảm bảo không để ai tóm được nhược điểm.
Với tâm trạng như vậy, hắn làm việc cũng càng ngày càng trầm ổn lão luyện.
Lúc này nghe Tây Giang báo cáo xong, Lạc Cầu Chân thản nhiên ‘ừ’ một tiếng: “Đại phá Yên Vũ lâu... thú vị đấy. Ngươi có nhận định gì về chuyện này không? Tây Giang?”
Tây Giang cười bồi nói: “Thuộc hạ vô dụng, không thấy được vấn đề gì.”
Lạc Cầu Chân cũng không thấy lạ: “Đây vốn không phải sở trường của ngươi, ngươi không hiểu cũng rất bình thường. Yên Vũ lâu và Mộc Khôi tông vốn là minh hữu, nếu Ninh Dạ là Bạch Vũ, như vậy theo lý mà nói hắn không nên ra tay với Yên Vũ lâu.”
Tây Giang đã hiểu: “Vì vậy Ninh Dạ định dùng cách này chứng minh bản thân?”
Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Ở chỗ ta, hắn không rửa được nghi ngờ, ở chỗ đại điện chủ thì hắn không cần rửa, vì vậy tuy lý do ngươi đưa ra được thành lập nhưng lại không mấy ý nghĩa. Ta cứ cảm thấy hắn có mục đích khác, có lẽ hắn chỉ muốn lập công nhiều một chút, tăng thêm tiền vốn đối chọi với ta thôi. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng. Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?”
“Đã lấy được ba mảnh vỡ Thiên Cơ điện.” Tây Giang trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!