Trên người Ninh Dạ đã phun ra một vết máu nhưng ngay khi trúng kiếm, Hoa Luân đã hiện ra sau đầu Ninh Dạ, một vầng mặt trời dâng lên, chói lọi với mức tất cả mọi người không thể thấy gì, Ninh Dạ biến mất không còn tung tích.
Một khắc sau, khi ánh sáng biến mất, bão cát không còn, Ninh Dạ vẫn đứng yên trên con phố, chỉ có điều người đánh lén đã bỏ trốn mất dạng, biến mất không còn tăm tích.
Lúc này người trên đường mới phản ứng lại, lao nhao bỏ trốn.
Ninh Dạ đứng sừng sững tại chỗ, cảnh giác nhìn bốn phương.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều tu sĩ canh phòng trong Chấp Tử thành đã chạy tới.
Người đi đầu nhận ra Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên! Ngươi không sao chứ?”
“Vẫn ổn, có thích khách muốn giết ta, nhưng đáng tiếc, để hắn chạy mất rồi.” Ninh Dạ bình tĩnh trả lời.
————————————
“Khốn kiếp!” Lao Huyền Minh tức giận đập bàn cái rầm: “Ban ngày ban mặt mà dám ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Yên Vũ lâu hành động càng ngày càng ngông cuồng.”
Ninh Dạ lại chẳng hề tức giận: “Lao sứ đừng tức giận, đối phương làm như vậy càng chứng minh một chuyện, đó là chúng ta đã uy hiếp đến bọn chúng.”
“Ồ?” Lao Huyền Minh híp mắt lại: “Chẳng phải ngươi và Tần Thì Nguyệt đều cho rằng chuyện Mê Thần hương này còn có điểm lạ à?”
Hiển nhiên đoạn đối thoại giữa Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt đã được những người khác trong Huyền Sách phủ báo lại cho Lao Huyền Minh.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Yên Vũ lâu xưa nay vốn xảo quyệt, là kẻ chơi trò giả mà là thật thật thực chất là giả tốt nhất, không thể vì có điểm đáng ngờ mà bỏ qua không nghi ngờ. Nhưng quan trọng nhất là, từ trước tới nay Yên Vũ lâu không phải bằng hữu của chúng ta. Bất luận bọn chúng có gây ra chuyện này hay không, cứ bắt lấy chúng thì chắc chắn là đúng.”
“Vấn đề là ngươi đi đâu mà bắt bọn chúng?”
“Tần Thì Nguyệt.” Ninh Dạ trả lời.
‘‘Tần Thì Nguyệt?’‘ Lao Huyền Minh không hiểu.
“Đúng!” Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta vừa hiểu một chuyện. Chắc chắn Tần Thì Nguyệt biết một chút tình báo liên quan tới Yên Vũ lâu ở Chấp Tử thành.”
‘‘Vì sao?’‘
“Vì người mà Giang Đại Chuy muốn gặp không phải gián điệp mà Cực Chiến đạo bố trí trong Hắc Bạch thần cung... mà là người của Yên Vũ lâu bố trí trong Hắc Bạch thần cung.”
Đây là chuyện mà Ninh Dạ nghĩ ra.
Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của người đã gặp Giang Đại Chuy, ngoại trừ khả năng cô ta không được Diệt Tuỵet Vương tin tưởng, còn một khả năng khác, đó là chính Cực Chiến đạo cũng không biết bọn họ sẽ gặp ai.
Nếu Tần Thì Nguyệt không được Diệt Tuyệt Vương tin tưởng, vậy thì cô ta không có lý do gì để được thành đặc sứ. Nhưng chuyện giúp Ninh Dạ tin tưởng suy nghĩ này hơn nữa đó là khi Ninh Dạ vạch ra Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của đối phương, Tần Thì Nguyệt không thể hiện thái độ tức giận xấu hổ hay bất mãn.
Nếu không biết vì không được tin tưởng, Tần Thì Nguyệt sẽ không bình tĩnh như vậy, cho dù tính cách cô ta có tốt đến đâu thì trong lòng cũng thấy không thoải mái. Với Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ, chắc chắn sẽ phát hiện.
Vì vậy Ninh Dạ ý thức được có thể mình đã hiểu lầm, không phải Cô ta không được tin tưởng mà là Cực Chiến đạo vốn không nắm quyền chủ động trong chuyện này - bọn họ đang thu thập tin tức thông qua Yên Vũ lâu.
Vì ngoài ám sát ra, bán tình báo cũng là một hạng mục làm ăn lớn của Yên Vũ lâu.
Cực Chiến đạo không am hiểu thăm dò, mua tình báo ở chỗ Yên Vũ lâu cũng rất hợp lý.
Cũng vì vậy nên chỉ Yên Vũ lâu mới quyết định sẽ gặp mặt ai, gặp như thế nào - bọn họ biết Tần Thì Nguyệt rất khôn khéo, nên muốn gọi một tên hộ vệ đầu đất lỗ mãng tới đàm phán.
Còn thủ phạm thật ở đằng sau màn không chỉ muốn phá hoại chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung mà còn phá chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu.
Lúc này nghe suy đoán của Ninh Dạ, Lao Huyền Minh cũng đột nhiên hiểu ra; “Có lý lắm. Như vậy chắc Tần Thì Nguyệt cũng biết một chút về tình hình của Yên Vũ lâu trong Chấp Tử thành?”
“Đúng. Thủ phạm thật ẩn sau màn không cần để lại manh mối chỉ về phía Yên Vũ lâu, vì chỉ cần Tần Thì Nguyệt cho rằng Yên Vũ lâu bán đứng bọn họ, cô ta sẽ chủ động kể lại cho chúng ta chuyện về Yên Vũ lâu, chúng ta cũng có thể thuận thế điều tra, tìm được một số nhân viên của Yên Vũ lâu trong Chấp Tử thành. Cứ như vậy, chuyện hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu cũng bị đả kích. Nhưng không ngờ Tần Thì Nguyệt lập tức ý thức được có thể Yên Vũ lâu bị giá họa, vì vậy không bán đứng bọn họ.”
“Nếu Tần Thì Nguyệt không chịu nói, làm sao ngươi biết người của Yên Vũ lâu đang ở đâu?”
“Sau khi xảy ra chuyện này, Tần Thì Nguyệt không thể không liên hệ với Yên Vũ lâu. Ta đã phái người tập trung quan sát phủ đặc sứ, không bao lâu nữa sẽ có manh mối.”
Trên người Ninh Dạ đã phun ra một vết máu nhưng ngay khi trúng kiếm, Hoa Luân đã hiện ra sau đầu Ninh Dạ, một vầng mặt trời dâng lên, chói lọi với mức tất cả mọi người không thể thấy gì, Ninh Dạ biến mất không còn tung tích.
Một khắc sau, khi ánh sáng biến mất, bão cát không còn, Ninh Dạ vẫn đứng yên trên con phố, chỉ có điều người đánh lén đã bỏ trốn mất dạng, biến mất không còn tăm tích.
Lúc này người trên đường mới phản ứng lại, lao nhao bỏ trốn.
Ninh Dạ đứng sừng sững tại chỗ, cảnh giác nhìn bốn phương.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều tu sĩ canh phòng trong Chấp Tử thành đã chạy tới.
Người đi đầu nhận ra Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên! Ngươi không sao chứ?”
“Vẫn ổn, có thích khách muốn giết ta, nhưng đáng tiếc, để hắn chạy mất rồi.” Ninh Dạ bình tĩnh trả lời.
————————————
“Khốn kiếp!” Lao Huyền Minh tức giận đập bàn cái rầm: “Ban ngày ban mặt mà dám ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Yên Vũ lâu hành động càng ngày càng ngông cuồng.”
Ninh Dạ lại chẳng hề tức giận: “Lao sứ đừng tức giận, đối phương làm như vậy càng chứng minh một chuyện, đó là chúng ta đã uy hiếp đến bọn chúng.”
“Ồ?” Lao Huyền Minh híp mắt lại: “Chẳng phải ngươi và Tần Thì Nguyệt đều cho rằng chuyện Mê Thần hương này còn có điểm lạ à?”
Hiển nhiên đoạn đối thoại giữa Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt đã được những người khác trong Huyền Sách phủ báo lại cho Lao Huyền Minh.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Yên Vũ lâu xưa nay vốn xảo quyệt, là kẻ chơi trò giả mà là thật thật thực chất là giả tốt nhất, không thể vì có điểm đáng ngờ mà bỏ qua không nghi ngờ. Nhưng quan trọng nhất là, từ trước tới nay Yên Vũ lâu không phải bằng hữu của chúng ta. Bất luận bọn chúng có gây ra chuyện này hay không, cứ bắt lấy chúng thì chắc chắn là đúng.”
“Vấn đề là ngươi đi đâu mà bắt bọn chúng?”
“Tần Thì Nguyệt.” Ninh Dạ trả lời.
‘‘Tần Thì Nguyệt?’‘ Lao Huyền Minh không hiểu.
“Đúng!” Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta vừa hiểu một chuyện. Chắc chắn Tần Thì Nguyệt biết một chút tình báo liên quan tới Yên Vũ lâu ở Chấp Tử thành.”
‘‘Vì sao?’‘
“Vì người mà Giang Đại Chuy muốn gặp không phải gián điệp mà Cực Chiến đạo bố trí trong Hắc Bạch thần cung... mà là người của Yên Vũ lâu bố trí trong Hắc Bạch thần cung.”
Đây là chuyện mà Ninh Dạ nghĩ ra.
Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của người đã gặp Giang Đại Chuy, ngoại trừ khả năng cô ta không được Diệt Tuỵet Vương tin tưởng, còn một khả năng khác, đó là chính Cực Chiến đạo cũng không biết bọn họ sẽ gặp ai.
Nếu Tần Thì Nguyệt không được Diệt Tuyệt Vương tin tưởng, vậy thì cô ta không có lý do gì để được thành đặc sứ. Nhưng chuyện giúp Ninh Dạ tin tưởng suy nghĩ này hơn nữa đó là khi Ninh Dạ vạch ra Tần Thì Nguyệt không biết thân phận của đối phương, Tần Thì Nguyệt không thể hiện thái độ tức giận xấu hổ hay bất mãn.
Nếu không biết vì không được tin tưởng, Tần Thì Nguyệt sẽ không bình tĩnh như vậy, cho dù tính cách cô ta có tốt đến đâu thì trong lòng cũng thấy không thoải mái. Với Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ, chắc chắn sẽ phát hiện.
Vì vậy Ninh Dạ ý thức được có thể mình đã hiểu lầm, không phải Cô ta không được tin tưởng mà là Cực Chiến đạo vốn không nắm quyền chủ động trong chuyện này - bọn họ đang thu thập tin tức thông qua Yên Vũ lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!