Chuyển hóa pháp lực thành sát khí vô biên, tụ khí thành đao, có thể vận dụng cả thiên địa vạn vật, từng cành cây cọng cỏ đều có thể là đao.
Từ Sát Thân đến Sát Khí là đột phá từ trong ra ngoài, cũng là một lần thay đổi về chất, vì vậy chỉ khi tu vi lên tới cảnh giới Hoa Luân mới có thể tu hành.
Khi Ninh Dạ còn trong cảnh giới Tàng Tượng, y đã có thể biến sát khí thành đao, nhưng khi đó pháp lực mà y sử dụng đều đến từ chính bản thân y, tiêu hao quá lớn, khó lòng duy trì, uy lực cũng rất kém. Chỉ khi lên tới cảnh giới hiện tại mới có thể thi triển lực lượng thiên địa, thật sự phát huy được năng lực của Sát Khí đao.
Còn Lưỡng Nghi Chân Cương là tiên pháp y lựa chọn sau khi thăng cấp lên Hoa Luân, cũng là cơ bản của Hắc Bạch thần cung, mỗi người khác nhau lại có phương hướng phát triển bất đồng, từ đó hình thành pháp thuật thần thông riêng của từng người.
Ninh Dạ chọn theo Dương Cực chi đạo, cũng chính là quang chi đạo.
Y tu luyện Dương Phù kinh, Nhật Luân kính, am hiểu pháp thuật hệ quang, các thủ đoạn ảo thuật, Liệt Nhật Tuẫn Bạo của y cũng liên quan tới đạo này. Dương Cực chi đạo chí dương chí cương, tương hợp với Thất Sát đao đạo, chính vì vậy khi lựa chọn con đường này có thể làm ít mà hưởng lợi nhiều.
Thời khắc này Ninh Dạ tu luyện trong mây, nhìn thì nhàn nhã nhưng thực chất mây mù quanh người y không ngừng biến hóa, ẩn chứa sát cơ.
Một thân hình uyển chuyển bay từ chân trời tới, chưa đến đã thấy mây mù bốn phía xung quanh Ninh Dạ đột nhiên biến hóa, vô số đao khí chen chúc nhau bắn tới, sát khí tung hoành, đao ý như bão táp.
Người tới vung tay lên, hơi nước tỏa ra, sát khí tiêu tan.
Trì Vãn Ngưng búng nhẹ ngón tay, một tia nước đã bắn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ vẫn không nhúc nhích, trong không trung ánh sáng chiết xạ, đã hóa thành ngàn vạn lưỡi đao ánh sáng phản kích.
Y từng sử dụng chiêu này để đối phó với Khổng Triêu Thăng, nhưng khi đó y dùng Nhật Luân kính làm cơ sở, đầu tiên thu nạp Thiên Luân vào cơ thể, sau đó chuyển hóa thành đao. Còn bây giờ y trực tiếp chuyển hóa ánh mặt trời bên ngoài, thi pháp nhanh chóng hơn, uy thế cũng càng mãnh liệt.
Trên người Trì Vãn Ngưng xuất hiện một bọt nước nho nhỏ, bọt nước kia bay cao, tất cả những lưỡi đao ánh sáng kia đánh vào bọt nước đều bị nó nuốt trọn, biến mất không còn tung tích, dễ dàng hóa giải công kích của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười ha hả: “Thái Thanh Thần Thủy quyết của Vãn Ngưng lại tiến bộ rồi.”
Tiếng cười sang sảng nhưng gương mặt lại chẳng hề vui vẻ.
Trì Vãn Ngưng trả lời: “Đương nhiên rồi, người ta bị sư phụ ép mà, khổ tu ngày đêm, nào có nhãn nhã như chàng.”
Đồng thời, cô dùng tâm thần truyền âm: “Gần đây Thanh Mộc ép ta luyện công rất căng.”
‘‘Bất phụ nhân sinh hảo thì quang, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.’‘ Ngoài miệng Ninh Dạ tùy ý đáp lời, tâm thần lại nói: “Còn khoảng bao lâu là đại thành?”
Trì Vãn Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, ra vẻ lười biếng, gối đầu lên bụng y, trong lòng lại lên tiếng: “Khó nói, nhanh thì ba năm, chậm chí mười năm. Vấn đề là lão tổ sẽ không chịu đợi lâu như vậy. Sau khi Tây Phong Tử tỉnh lại, thực lực sa sút rất nhiều, tuy vẫn trong cảnh giới Vô Cấu nhưng đã rơi xuống sơ cảnh, mà kiếp này khó lòng tiến bộ. Tây Phong Tử khó lòng giữ được vị trí Chưởng Bạch Sứ, lão tổ muốn tiến thêm bước nữa nên đang thu thập tài nguyên khắp bốn phương, ép ta cố gắng. Nhìn dáng dấp của lão ta, e là không cho ta hơn một năm đâu...”
Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng: “Cũng đã đến lúc giải quyết vấn đề này rồi.”
“Chàng có kế hoạch gì à?”
Ninh Dạ trả lời: “Thanh Mộc không quan trọng, quan trọng là Yên Vũ lâu... Muốn giải quyết vấn đề này thì đầu tiên phải tìm ra người của Yên Vũ lâu đang nấp trong bóng tối.”
Thân là con rối, từ xưa tới nay Trì Vãn Ngưng không biết bất cứ chuyện gì của Yên Vũ lâu, cho dù có người âm thầm liên hệ với cô thì thân phận của kẻ này vẫn rất bí ẩn, tới lui không rõ tung tích, còn không cho cô bất cứ nhiệm vụ nào.
Chuyện này khiến Trì Vãn Ngưng hiểu biết cực ít về Yên Vũ lâu, khó mà làm được gì.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Trì Vãn Ngưng buồn rầu đáp: “Tổng bộ Yên Vũ lâu không ở đây, không có mục tiêu trực tiếp thì Vấn Thiên thuật của chàng cũng không thể phát huy tác dụng.”
“Không phải chuyện gì cũng cần dựa vào Vấn Thiên thuật.”
——————————————
Hai ngày sau, ban đêm.
Ngoài Chấp Tử thành, trên Quan Cảnh hồ.
Trì Vãn Ngưng ngồi trong một con thuyền nhỏ, trôi theo sóng nước dập dềnh ra giữa hồ.
Nước hồ gợn sóng, phản chiếu ánh trăng, càng tôn thêm dung nhan tuyệt thế của Trì Vãn Ngưng như sương như tuyết, thậm chí soi bóng xuống nước khiến mặt hồ cũng trở nên kiều diễm.
Đột nhiên, mặt nước chuyển động.
Một bóng người màu đen nhô lên từ trong hồ.
Chuyển hóa pháp lực thành sát khí vô biên, tụ khí thành đao, có thể vận dụng cả thiên địa vạn vật, từng cành cây cọng cỏ đều có thể là đao.
Từ Sát Thân đến Sát Khí là đột phá từ trong ra ngoài, cũng là một lần thay đổi về chất, vì vậy chỉ khi tu vi lên tới cảnh giới Hoa Luân mới có thể tu hành.
Khi Ninh Dạ còn trong cảnh giới Tàng Tượng, y đã có thể biến sát khí thành đao, nhưng khi đó pháp lực mà y sử dụng đều đến từ chính bản thân y, tiêu hao quá lớn, khó lòng duy trì, uy lực cũng rất kém. Chỉ khi lên tới cảnh giới hiện tại mới có thể thi triển lực lượng thiên địa, thật sự phát huy được năng lực của Sát Khí đao.
Còn Lưỡng Nghi Chân Cương là tiên pháp y lựa chọn sau khi thăng cấp lên Hoa Luân, cũng là cơ bản của Hắc Bạch thần cung, mỗi người khác nhau lại có phương hướng phát triển bất đồng, từ đó hình thành pháp thuật thần thông riêng của từng người.
Ninh Dạ chọn theo Dương Cực chi đạo, cũng chính là quang chi đạo.
Y tu luyện Dương Phù kinh, Nhật Luân kính, am hiểu pháp thuật hệ quang, các thủ đoạn ảo thuật, Liệt Nhật Tuẫn Bạo của y cũng liên quan tới đạo này. Dương Cực chi đạo chí dương chí cương, tương hợp với Thất Sát đao đạo, chính vì vậy khi lựa chọn con đường này có thể làm ít mà hưởng lợi nhiều.
Thời khắc này Ninh Dạ tu luyện trong mây, nhìn thì nhàn nhã nhưng thực chất mây mù quanh người y không ngừng biến hóa, ẩn chứa sát cơ.
Một thân hình uyển chuyển bay từ chân trời tới, chưa đến đã thấy mây mù bốn phía xung quanh Ninh Dạ đột nhiên biến hóa, vô số đao khí chen chúc nhau bắn tới, sát khí tung hoành, đao ý như bão táp.
Người tới vung tay lên, hơi nước tỏa ra, sát khí tiêu tan.
Trì Vãn Ngưng búng nhẹ ngón tay, một tia nước đã bắn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ vẫn không nhúc nhích, trong không trung ánh sáng chiết xạ, đã hóa thành ngàn vạn lưỡi đao ánh sáng phản kích.
Y từng sử dụng chiêu này để đối phó với Khổng Triêu Thăng, nhưng khi đó y dùng Nhật Luân kính làm cơ sở, đầu tiên thu nạp Thiên Luân vào cơ thể, sau đó chuyển hóa thành đao. Còn bây giờ y trực tiếp chuyển hóa ánh mặt trời bên ngoài, thi pháp nhanh chóng hơn, uy thế cũng càng mãnh liệt.
Trên người Trì Vãn Ngưng xuất hiện một bọt nước nho nhỏ, bọt nước kia bay cao, tất cả những lưỡi đao ánh sáng kia đánh vào bọt nước đều bị nó nuốt trọn, biến mất không còn tung tích, dễ dàng hóa giải công kích của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười ha hả: “Thái Thanh Thần Thủy quyết của Vãn Ngưng lại tiến bộ rồi.”
Tiếng cười sang sảng nhưng gương mặt lại chẳng hề vui vẻ.
Trì Vãn Ngưng trả lời: “Đương nhiên rồi, người ta bị sư phụ ép mà, khổ tu ngày đêm, nào có nhãn nhã như chàng.”
Đồng thời, cô dùng tâm thần truyền âm: “Gần đây Thanh Mộc ép ta luyện công rất căng.”
‘‘Bất phụ nhân sinh hảo thì quang, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.’‘ Ngoài miệng Ninh Dạ tùy ý đáp lời, tâm thần lại nói: “Còn khoảng bao lâu là đại thành?”
Trì Vãn Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, ra vẻ lười biếng, gối đầu lên bụng y, trong lòng lại lên tiếng: “Khó nói, nhanh thì ba năm, chậm chí mười năm. Vấn đề là lão tổ sẽ không chịu đợi lâu như vậy. Sau khi Tây Phong Tử tỉnh lại, thực lực sa sút rất nhiều, tuy vẫn trong cảnh giới Vô Cấu nhưng đã rơi xuống sơ cảnh, mà kiếp này khó lòng tiến bộ. Tây Phong Tử khó lòng giữ được vị trí Chưởng Bạch Sứ, lão tổ muốn tiến thêm bước nữa nên đang thu thập tài nguyên khắp bốn phương, ép ta cố gắng. Nhìn dáng dấp của lão ta, e là không cho ta hơn một năm đâu...”
Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng: “Cũng đã đến lúc giải quyết vấn đề này rồi.”
“Chàng có kế hoạch gì à?”
Ninh Dạ trả lời: “Thanh Mộc không quan trọng, quan trọng là Yên Vũ lâu... Muốn giải quyết vấn đề này thì đầu tiên phải tìm ra người của Yên Vũ lâu đang nấp trong bóng tối.”
Thân là con rối, từ xưa tới nay Trì Vãn Ngưng không biết bất cứ chuyện gì của Yên Vũ lâu, cho dù có người âm thầm liên hệ với cô thì thân phận của kẻ này vẫn rất bí ẩn, tới lui không rõ tung tích, còn không cho cô bất cứ nhiệm vụ nào.
Chuyện này khiến Trì Vãn Ngưng hiểu biết cực ít về Yên Vũ lâu, khó mà làm được gì.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Trì Vãn Ngưng buồn rầu đáp: “Tổng bộ Yên Vũ lâu không ở đây, không có mục tiêu trực tiếp thì Vấn Thiên thuật của chàng cũng không thể phát huy tác dụng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!