Bọn chúng qua cầu rút ván, thậm chí ngay cả người phụ nữ mà mình yêu mến nhất cũng rời khỏi mình.
Một lũ tiểu nhân!
Một lũ tiểu nhân vô sỉ ức hiếp người khác!
Doãn Thiên Chiếu gào thét trong lòng, cho dù có lúc hắn lại cảm thấy mê man, luôn có cảm giác dường như ký ức của mình không được chân thực.
Dường như hắn đã quên điều gì đó, những việc từng xảy ra xa xôi như từ hàng ngàn năm trước, khiến cho ký ức mơ hồ, khó mà nhớ lại hết.
Nhưng có một số điều lại cực kỳ rõ ràng.
Ví dụ như... chuyện hắn phải làm sau này.
Trong tâm hải của hắn có một suy nghĩ rất kiên định, đó là hắn nhất định sẽ làm việc này.
Suy nghĩ này chèo chống cho hắn, như trở thành toàn bộ ý nghĩa cho cuộc đời của hắn.
Còn hôm nay chính là thời khắc hành động.
Hắn đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng.
Ngoài phòng vắng lặng, không ai nhìn hắn, không ai chú ý đến hắn.
Nhưng không biết vì sao, Doãn Thiên Chiếu rất nhớ Thường Vũ Yên.
Hắn quyết định đi tới nhìn cô nàng một lần.
Cho dù đây là lần cuối cùng.
Trước cửa Vô Trần hiên.
Doãn Thiên Chiếu gõ cửa phòng Thường Vũ Yên.
Thấy người tới là Doãn Thiên Chiếu, gương mặt Thường Vũ Yên lộ vẻ căm hậm: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Vũ Yên... huynh...” Doãn Thiên Chiếu muốn nói điều gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lòng có cả ngàn vạn lời, nhưng cứ muốn nói lại thôi.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thường Vũ Yên, Thường Vũ Yên thấy hắn không nói câu gì bèn lên tiếng: “Ta với ngươi chẳng còn gì để nói nữa.”
Cô nàng đóng sập cửa phòng lại.
Thời khắc cửa phòng đóng lại, cũng là lúc hoàn toàn ngăn cách Doãn Thiên Chiếu bên ngoài trái tim của cô.
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, Doãn Thiên Chiếu nhìn xuyên qua khe cửa, dường như chứng kiến bóng dáng một nam tử nào đó...
Hóa ra cô có người mới nhanh như vậy à?
Doãn Thiên Chiếu cười khổ lui lại.
Lòng đã chết, còn gì vướng bận?
Hắn bay lên trên trời, phi hành suốt cả chặng đường, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu của mình - hai đệ tử Thái Âm môn đang áp giải xe tù, bên ngoài xe tù còn một người, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.
Thấy Doãn Thiên Chiếu bay tới, Công Tôn Dạ ngạc nhiên: “Doãn Thiên Chiếu? Ngươi tới đây làm gì?”
Doãn Thiên Chiếu cúi người thi lễ: “Bái kiến Công Tôn tiền bối, đại điện chủ có lệnh, yêu cầu ngài trở về thần cung, chuyện áp giải sẽ do ta phụ trách.”
“Mệnh lệnh đâu?” Công Tôn Dạ hỏi.
Doãn Thiên Chiếu đã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Công Tôn Dạ.
Công Tôn Dạ kiểm tra lại thấy không có gì sai sót bèn nói: “Nếu thế ta giao chỗ này cho ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”
Thấy Công Tôn Dạ đã đi khỏi, Doãn Thiên Chiếu bèn nói: “Mở lồng giam ra.”
Hai đệ tử Thái Âm môn cùng ngẩn ra: “Như vậy đâu có được?”
Doãn Thiên Chiếu không nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp vận Lưỡng Nghi Chân Cương hóa thành khói đen vô biên cuốn về phía hai người.
Hai đệ tử Thái Âm môn này chỉ là đệ tử bình thường, đâu phải đối thủ của Doãn Thiên Chiếu, thấy vậy kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi định cướp tù?”
Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.
Nhưng hỏa phù vừa bay lên trời đã thấy một bàn tay với vuốt nhọn quỷ dị hiện lên giữa không trung, bóp nát hỏa phù, tiếp đó là một người xuất hiện, chính là gương mặt lớn kỳ quái của Chung Nam Quỳ, hắn cười lên quái dị: “Được lắm thằng nhóc, quả nhiên ngươi làm được rồi!”
Không biết đang khen Doãn Thiên Chiếu điều được Công Tôn Dạ đi hay đang khen Ninh Dạ giá họa của Doãn Thiên Chiếu thành công.
Không có Công Tôn Dạ, hai đệ tử Thái Âm môn kia đâu phải đối thủ của Chung Nam Quỳ, chỉ một khắc sau đã thấy gương mặt cả hai vặn vẹo, đã trúng chiêu của Chung Nam Quỳ, bị hắn khống chế, chủ động mở lồng giam.
“Gào!” Triệu Long Quang gào thét điên cuồng lao ra khỏi lồng, xuất trảo đánh về phía Doãn Thiên Chiếu.
Hắn căm thù Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng tông môn, cho dù thời khắc này Doãn Thiên Chiếu ra tay cứu viện, hắn cũng không định bỏ qua.
Nhưng công kích còn chưa đến, Chung Nam Quỳ đã cuốn lấy hắn, trực tiếp hút hắn sang: “Đừng kích động, ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung dễ lừa vậy sao? Thoát thân trước đã!”
Nói xong đã tóm lấy Triệu Long Quang đang gào thét liên tục, chạy thẳng về phía xa.
“Ngươi nói cái gì?”
Lạc Cầu Chân kinh hãi đến mức nhảy dựng lên: “Doãn Thiên Chiếu lừa Công Tôn Dạ đi, Chung Nam Quỳ cướp người bỏ chạy? Vì sao lại như vậy?”
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm như vậy.
Hắn điên rồi à?
Chẳng lẽ Ninh Dạ chỉ trích là đúng, ngay từ đầu chính Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng Hắc Bạch thần cung, cấu kết với Mộc Khôi tông?
Bọn chúng qua cầu rút ván, thậm chí ngay cả người phụ nữ mà mình yêu mến nhất cũng rời khỏi mình.
Một lũ tiểu nhân!
Một lũ tiểu nhân vô sỉ ức hiếp người khác!
Doãn Thiên Chiếu gào thét trong lòng, cho dù có lúc hắn lại cảm thấy mê man, luôn có cảm giác dường như ký ức của mình không được chân thực.
Dường như hắn đã quên điều gì đó, những việc từng xảy ra xa xôi như từ hàng ngàn năm trước, khiến cho ký ức mơ hồ, khó mà nhớ lại hết.
Nhưng có một số điều lại cực kỳ rõ ràng.
Ví dụ như... chuyện hắn phải làm sau này.
Trong tâm hải của hắn có một suy nghĩ rất kiên định, đó là hắn nhất định sẽ làm việc này.
Suy nghĩ này chèo chống cho hắn, như trở thành toàn bộ ý nghĩa cho cuộc đời của hắn.
Còn hôm nay chính là thời khắc hành động.
Hắn đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng.
Ngoài phòng vắng lặng, không ai nhìn hắn, không ai chú ý đến hắn.
Nhưng không biết vì sao, Doãn Thiên Chiếu rất nhớ Thường Vũ Yên.
Hắn quyết định đi tới nhìn cô nàng một lần.
Cho dù đây là lần cuối cùng.
Trước cửa Vô Trần hiên.
Doãn Thiên Chiếu gõ cửa phòng Thường Vũ Yên.
Thấy người tới là Doãn Thiên Chiếu, gương mặt Thường Vũ Yên lộ vẻ căm hậm: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Vũ Yên... huynh...” Doãn Thiên Chiếu muốn nói điều gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lòng có cả ngàn vạn lời, nhưng cứ muốn nói lại thôi.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thường Vũ Yên, Thường Vũ Yên thấy hắn không nói câu gì bèn lên tiếng: “Ta với ngươi chẳng còn gì để nói nữa.”
Cô nàng đóng sập cửa phòng lại.
Thời khắc cửa phòng đóng lại, cũng là lúc hoàn toàn ngăn cách Doãn Thiên Chiếu bên ngoài trái tim của cô.
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, Doãn Thiên Chiếu nhìn xuyên qua khe cửa, dường như chứng kiến bóng dáng một nam tử nào đó...
Hóa ra cô có người mới nhanh như vậy à?
Doãn Thiên Chiếu cười khổ lui lại.
Lòng đã chết, còn gì vướng bận?
Hắn bay lên trên trời, phi hành suốt cả chặng đường, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu của mình - hai đệ tử Thái Âm môn đang áp giải xe tù, bên ngoài xe tù còn một người, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.
Thấy Doãn Thiên Chiếu bay tới, Công Tôn Dạ ngạc nhiên: “Doãn Thiên Chiếu? Ngươi tới đây làm gì?”
Doãn Thiên Chiếu cúi người thi lễ: “Bái kiến Công Tôn tiền bối, đại điện chủ có lệnh, yêu cầu ngài trở về thần cung, chuyện áp giải sẽ do ta phụ trách.”
“Mệnh lệnh đâu?” Công Tôn Dạ hỏi.
Doãn Thiên Chiếu đã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Công Tôn Dạ.
Công Tôn Dạ kiểm tra lại thấy không có gì sai sót bèn nói: “Nếu thế ta giao chỗ này cho ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”
Thấy Công Tôn Dạ đã đi khỏi, Doãn Thiên Chiếu bèn nói: “Mở lồng giam ra.”
Hai đệ tử Thái Âm môn cùng ngẩn ra: “Như vậy đâu có được?”
Doãn Thiên Chiếu không nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp vận Lưỡng Nghi Chân Cương hóa thành khói đen vô biên cuốn về phía hai người.
Hai đệ tử Thái Âm môn này chỉ là đệ tử bình thường, đâu phải đối thủ của Doãn Thiên Chiếu, thấy vậy kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi định cướp tù?”
Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.
Nhưng hỏa phù vừa bay lên trời đã thấy một bàn tay với vuốt nhọn quỷ dị hiện lên giữa không trung, bóp nát hỏa phù, tiếp đó là một người xuất hiện, chính là gương mặt lớn kỳ quái của Chung Nam Quỳ, hắn cười lên quái dị: “Được lắm thằng nhóc, quả nhiên ngươi làm được rồi!”
Không biết đang khen Doãn Thiên Chiếu điều được Công Tôn Dạ đi hay đang khen Ninh Dạ giá họa của Doãn Thiên Chiếu thành công.
Không có Công Tôn Dạ, hai đệ tử Thái Âm môn kia đâu phải đối thủ của Chung Nam Quỳ, chỉ một khắc sau đã thấy gương mặt cả hai vặn vẹo, đã trúng chiêu của Chung Nam Quỳ, bị hắn khống chế, chủ động mở lồng giam.
“Gào!” Triệu Long Quang gào thét điên cuồng lao ra khỏi lồng, xuất trảo đánh về phía Doãn Thiên Chiếu.